Nam tử kia bước xuống nhìn nhìn Lý Đại Bảo, có chút ấn tượng: "Đúng rồi, ngươi tên là Đại Bảo đúng không? Ngươi có nương rất lợi hại!"
Lý Đại Bảo không nghĩ tới người thị vệ tên Cố Tam còn nhớ cậu bé, vui vẻ ra mặt, làn da ngăm đen sáng lên, lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Đúng vậy, nương của ta rất lợi hại! Nương của ta lợi hại lắm đó, nhà ta trông dưa gang và dưa hấu đỏ ăn rất ngon, chúng ta còn khai rất nhiêu đất hoang gieo trồng lúa nước, phát triển tốt lắm. Gia gia Đại Sơn am hiểu trồng trọt nhất trong thôn chúng ta, ông ấy cũng khen ngợi lúa nhà chúng ta tốt nhất, mỗi ngày đều chạy đến hai đầu bờ ruộng nhà của chúng ta xem đó! Đây đều bởi vì nương ta dùng cách ủ phân mới, khác với thôn dân, độ phì nhiêu của phân bón nhà ta tăng lên..."
Lý Đại Bảo dưới sự dạy dỗ của Liễu Phán Nhi, cả người linh hoạt hơn rất nhiều, hơn nữa kiến thức cũng rất rộng, đĩnh đạc nói.
Đồng thời cũng học được dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh của Liễu Phán Nhi, chỉ cân không phạm pháp, không làm chuyện xấu, nhìn thấy kẻ nào cũng không chột dạ.
Nghe Đại Bảo không ngừng thổi phồng nhà mẫu thân cậu bé và ruộng dưa nhà cậu bé, còn có ruộng lúa nước, Cố Tam dở khóc dở cười.
Cố Tam cười cười: "Đại nhân nhà ta muốn đến xeml"
Nghe thấy lời này, Lý Đại Bảo trừng lớn đôi mắt: "Trời ơi, khâm sai đại nhân tới sao?"
Cố đại nhân cười cười, nhìn về phía trong tay Lý Đại Bảo đang cầm cái sọt: "Ta bảo người thay ngươi đưa về nhà, ngươi dẫn ta ra ngoài ruộng của nhà ngươi nhìn xem, như vậy được rồi chứ?"
Lúc này khâm sai Cố đại nhân đi từ trên xe ngựa xuống, động tác ưu nhã.
Cố đại nhân nhẹ giọng hỏi: "Nếu ruộng dưa và ruộng lúa nước nhà ngươi tốt như vậy, vậy có thể mang ta đi nhìn không?"
Đứa nhỏ này ăn nói lưu loát, đối xử nhiệt tình, cực kỳ không tồi.
Khuôn mặt Cố đại nhân mang theo vẻ mỉm cười, nhìn về phía đứa nhỏ Lý Đại Bảo này, ánh mắt đầy sự khen ngợi.
Lý Đại Bảo kích động không thôi, liên tục gật đầu: "Đại nhân, đương nhiên có thểt Chẳng qua ta phải mang ba cái sọt về nhà, buổi trưa nương của ta làm đồ ăn ngon cho ta. Nói xong Lý Đại Bảo nhanh chóng đặt cái sọt ở trên mặt đất, quỳ trên mặt đất: "Thảo dân Lý Đại Bảo bái kiến khâm sai Cố đại nhân."
Khâm sai Cố đại nhân cười cười: "Đại Bảo, nhanh đi thôi!"
Cố Tam nhướng mày, duỗi tay vỗ nhẹ đầu Lý Đại Bảo: "Tiểu tử này ngươi thật biết ăn nói!"
Lý Đại Bảo cười hắc hắc, nói: "Đều là Cố đại nhân và Cố Tam đại ca tốt bụng, để ý dân chúng như chúng ta, cho nên ta mới dám nói chuyện. Nếu như là những viên quan ức h.i.ế.p dân chúng kia ta chạy trốn còn nhanh hơn thỏi"
Lý Đại Bảo gãi đầu, hắc hắc cười nói: "Đa tạ Cố đại nhân, hơn một canh giờ nữa là đến thời gian ăn cơm trưa, đến lúc đó Cố đại nhân vào nhà ta ăn cơm, nếm thử tay nghề nương của ta! Nương của ta làm đậu hũ và bánh đúc đậu lá gai cực kỳ ngon, hơn nữa lại giải nhiệt."
Cố Tam hỏi: "Các người ở trong sơn động hả?"
Khâm sai Cố đại nhân cười cười: "Được, đợi lát nữa cũng đi nếm thử tay nghê mẹ ngươi. Nếu như ăn ngon, bản đại nhân sẽ có ban thưởng."
Lý Đại Bảo lại cảm tạ lần nữa: "Đa tạ Cố đại nhân! Cố Tam đại ca, xe ngựa không vào được, nhà của chúng ta đi theo con đường nhỏ này vào phía trước, cuối con đường nhỏ, sau đó rẽ phải, qua miếng đá lớn rộng mở thông suốt kia, sơn động thứ nhất chính là nhà của chúng ta."
Lý Đại Bảo gật đầu, ba cái sọt trong tay bị người đi sau - Cố Tam nhận lấy: "Đa tạ Cố Tam đại ca, trưa hôm nay ta thiệt tình mời Cố đại nhân và Cố Tam đại ca tới nhà của ta ăn cơm."
Khuôn mặt của Lý Đại Bảo lộ vẻ đắc ý, ngữ khí nhẹ nhàng: "Đúng vậy, Cố Tam đại cal Mới vừa ổn định thì chúng ta ở lêu trúc, nhưng phương Nam mưa nhiều ướt át, có đôi khi trời mưa lớn, bên trong lều trúc sẽ bị mưa dột."