Liễu Phán Nhi múc ra, sau đó bắt đầu xào cà chua, đợi đến khi cà chua hơi mềm thì lập tức đổ trứng gà đã rán vàng vào nồi xào cùng cà chua. Để làm cho trứng ngon hơn có thể thêm một ít nước xào trong một thời gian dài hơn chút. Lửa lớn đun cạn bớt nước, nhìn món trứng gà xào cà chua khiến Liễu Phán Nhi không ngừng nuốt nước miếng. Cuối cùng món này cũng làm xong.
Sau đó, Liễu Phán Nhi làm món ăn phổ biến nhất, lươn xào ớt xanh. Cuối cùng những cua nhỏ thì cắt làm đôi, bọc bột mì làm cua chiên giòn, vừa giòn vừa thơm, làm món ăn vặt cho trẻ em.
Lúc nấu lươn xào ớt xanh, mùi cay xộc lên khiến khâm sai Cố đại nhân tò mò.
Lý Đại Bảo vội vàng lấy từ trong sơn động ra mấy quả ớt hoàn chỉnh, giải thích cho khâm sai Cố đại nhân: "Cố đại nhân, chính là mùi thơm này, vừa cay vừa thơm."
Mùi hương như vậy, quả thực làm cho người ta tò mò.
Trên chiếc bàn gỗ mới bày dưa chuột trộn lạnh, thạch phỉ thúy, đậu phụ hầm thịt cua vàng, trứng xào cà chua, lươn xào ớt xanh, còn có một đĩa lá khoai lang xào màu xanh mướt, vừa hay đặt bên cạnh trứng xào cà chua màu vàng đỏ, trông rất đẹp mắt.
"Cố đại nhân, Cố thị vệ, chú Đại Sơn, ăn cơm thôi." Mỗi món ăn Liễu Phán Nhi đều chia làm hai đĩa rồi chia làm hai bàn.
Đậu phụ và cà chua xào trứng không thể dùng đũa gắp được nên nàng còn cẩn thận đặt một cái muỗng tre vào, thuận tiện để lấy thức ăn.
Bọn họ khai khẩn đất hoang, có thể đăng ký trong danh sách, có thể ở nhà dưới danh nghĩa của mình, trở thành người có tài sản mà không phải lưu dân chạy nạn.
Liễu Phán Nhi nói với khâm sai Cố đại nhân: "Cố đại nhân nếm thử thức ăn của nhà nông chúng ta, nếu không hợp khẩu vị, xin bao dung."
"Vậy để ta nếm thử. Liễu nương tử, ngươi cũng vất vả rồi, cứ đi dùng bữa trước đi, một lát nữa bản quan còn có chuyện muốn hỏi." Cố đại nhân nhẹ giọng nói, nhìn về phía Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Xin đại nhân nhìn lại, đây là đậu phụ, được làm từ đậu nành. Bản thân hương vị bình thường, nhưng đậu phụ và những thứ khác xào cùng nhau thì có thể hấp thụ hương vị của các nguyên liệu khác, mùi vị rất ngon."
Cố đại nhân dùng thìa múc một muỗng đậu phụ cua, cảm thấy bên trong có khối màu trắng, hơi quen mắt, hỏi: "Đây là đậu phụ mà Đại Bảo nói sao?" "Vâng, Cố đại nhân." Liễu Phán Nhi đồng ý. Nàng hy vọng hôm nay có thể làm xong hộ tịch của tất cả mọi người trong thôn Lý gia, xem như hoàn toàn an cư lạc nghiệp ở nơi này.
Không nấu canh nên trước mặt mỗi người đều có một cái cốc tre, bên trong rót một lá bạc hà ngâm với nước sôi đã để nguội.
Cho dù một miếng bạch ngọc đậu phụ trị giá mười lượng bạc cũng rất được săn đón.
Cố đại nhân cẩn thận nhìn đậu phụ một chút, dùng thìa lấy một miếng đậu phụ, cẩn thận chậm rãi rồi nhai nuốt. Hắn ta xác định bạch ngọc cao đang thịnh hành ở kinh thành, chính là đậu phụ trước mắt.
Bạch ngọc cao ở kinh thành xuất phát từ phường Bạch Ngọc. Mỗi ngày đều có rất nhiều quan to quý nhân chen chúc nhau đến, nếm thử mỹ thực tuyên bố là làm từ ngọc tỦy.
Khâm sai Cố đại nhân cầm thìa, nhẹ nhàng đặt ở bên miệng thổi vài cái, lúc này mới bỏ vào trong miệng. Cua vàng tươi, thịt cua, đậu phụ mềm mại, tạo thành hương vị hoàn hảo và tuyệt vời.
Kết quả nữ nhân trước mắt lại nói đây là dùng đậu nành làm. Đậu nành năm văn tiền một cân, người nghèo sẽ ăn cơm đậu, nhà giàu đều dùng để cho bò cho ngựa ăn.
Tuy rằng suy nghĩ của Cố đại nhân không yên nhưng trên mặt không thể hiện ra, tiếp tục nếm thử các món ăn khác. Hắn ta múc một thìa trứng xào cà chua lên cơm, lập tức nếm được hương vị ngon của trứng xào cà chua trộn với cơm, cảm thấy thích ngay tức khắc.
Tiếp theo thạch phỉ thúy, hương vị thơm ngon, dưa chuột trộn lạnh thanh mát, là món ăn nhà nông mà có vị ngon như vậy.
Cuối cùng, khâm sai Cố đại nhân đưa đũa về phía món có hương vị rất ngon cũng là món có mùi nặng nhất, lươn xào ớt xanh.
Lươn được xào vừa chín tới, bên ngoài cháy xém bên trong mềm, tẩm ướp gia vị đậm đà, cũng không hề có mùi tanh, toàn bộ đều là vị ngon của thịt lươn, ăn kèm với ớt, làm cho hương vị tươi ngon của lươn chợt mở rộng.
Cố đại nhân càng ăn càng cảm thấy ngon, tuy rằng nguyên liệu của món ăn nhà này đơn giản nhưng rất mới lạ. Gia vị của bữa ăn cũng rất đặc biệt.
Hiếm khi ở nhà nông còn có thể ăn được một bữa ăn ngon mới lạ như vậy.
Lúc này Cố thị vệ bất chấp sự đánh giá, đũa không ngừng gắp lươn thơm cay cay, cay đến không chịu nổi, bắt đầu ăn trứng xào cà chua, ngọt ngọt, chua chua, hơn nữa trứng gà ngon, giảm bớt kích thích do ớt cay mang đến.
Bữa cơm này, ăn rất ngon miệng.
Uống nước lá bạc hà được thả vào nước đun sôi rồi để nguội làm cho trong miệng có thêm một chút sự mát mẻ, xua tan vị cay mà ớt mang lại.
Đợi đến khi mọi người ăn xong, Liễu Phán Nhi quay đầu nhìn qua, chỉ thấy trên mặt khâm sai Cố đại nhân ửng đỏ, hơn nữa môi hồng hồng, thậm chí trong mắt cũng có một chút ướt át.
"Ngươi đồng ý truyền bá cách làm rộng ra sao?" Khâm sai Cố đại nhân hỏi: "Ta đã đi qua rất nhiều nơi, chỉ có phường Bạch Ngọc ở kinh thành mới có thể làm ra bạch ngọc cao. Giá cả đắt đỏ, ngươi có thể bán công thức."
Lý Đại Bảo mời Cố đại nhân và Cố thị vệ ngồi trên ghế ở cửa động râm mát: "Đại nhân mời!
Cố đại nhân sửng sốt, đó chính là bạch ngọc caol
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Những thứ mới lạ đúng thật là có thể cải thiện cuộc sống. Nhưng những lúa gạo trồng trên cánh đồng nước kia mới là căn bản để chúng ta an cư lạc nghiệp. Đậu phụ làm từ đậu nành, trước kia ăn cơm đậu, cảm thấy không ngon nên đã muốn đổi phương pháp làm, tình cờ làm ra món đậu phụ này. Thứ này, già trẻ đều thích hợp, chi phí rất thấp. Nếu có thể truyền ra, sau này trên bàn ăn của dân chúng lại có thể có thêm một món ăn."
Khâm sai Cố đại nhân ngồi xuống, cười khẽ, không dấu vết tìm hiểu: "Liễu nương tử, hôm nay nhà ngươi có không ít thứ mới lạ, làm cho bản quan rất kinh ngạc." Hắn đã điều tra Liễu Phán Nhi này đến từ Tây Bắc, nơi đó rất giàu đậu nành, đúng là người ăn đậu rất nhiều, cho tới bây giờ chưa từng đi qua kinh thành, cũng không có khả năng lấy được phương pháp chế tác bạch ngọc cao từ phường Bạch Ngọc ở kinh thành. Bởi vậy có thể thấy được, đậu phụ này đúng thật là do Liễu Phán Nhi tình cờ làm ra.
Chu Thúy Hoa thấy Cố đại nhân muốn hỏi, nàng ấy bắt đầu dẫn theo bọn nhỏ nữ dọn bát đũa, quét dọn vệ sinh.
Vì giữ được cái mạng nhỏ này, cho dù như thế nào cũng không thể bị tiền tài làm hoa mắt.
Tự nàng có hiểu biết vê một số thứ ở kinh thành nhưng nàng cũng không dám đi bán.
Buôn bán độc quyên là lợi nhuận kếch xù, nhưng để làm nó cũng không phải là dễ dàng.
Liễu Phán Nhi sửng sốt, vậy mà đậu phụ lại còn có cái tên dễ nghe như vậy là "bạch ngọc cao". Tuy nhiên hôm nay làm là đậu phụ non, trắng nõn, vừa trơn vừa mềm, đúng là giống như được làm từ bạch ngọc.
Cố đại nhân hơi ngẩn ra, cười cười: "Vậy ngươi nói bao nhiêu tiên là thích hợp?”
Hiện tại Cố đại nhân trực tiếp hỏi, hơn nữa còn nói với nàng chuyện phường Bạch Ngọc ở kinh thành, có thể thấy được đối phương cũng không có suy nghĩ thèm muốn gì.
Nếu có thì trực tiếp cho khâm sai Cố đại nhân cũng được.
"Vậy Cố đại nhân ngài mua không?" Liễu Phán Nhi cười hỏi. Nếu nàng cầm bí kíp bạch ngọc cao "giá trị liên thành" đi huyện thành bán, cho dù có thể bán được rất nhiêu tiền, nhưng cũng không thể đi ra khỏi huyện thành.
Liễu Phán Nhi cũng không biết đáng giá bao nhiêu tiên, hơn nữa phía sau nàng còn có chuyện, xin Cố đại nhân giúp đỡ, cho nên nàng cũng không ra giá: "Cố đại nhân, chỉ phí đậu phụ này thật sự rất thấp, đậu bình thường là có thể làm. Ngài thấy cho ít tiền là được, ta không tham lam."