Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 127: Tiền Không Để Lộ Ra Ngoài



Cho dù nói như thế nào thì vào thời điểm hiện tại 230 lượng bạc này coi như là một khoản tiền khổng lồ, Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Đa tạ Cố đại nhân, Cố thị vệ. Xin vui lòng chờ một chút, ta mang hai nguyên liệu mấu chốt cần phải sử dụng ra, đóng gói một chút, ngài trở lại có thể cho người kiểm chứng."

"Rất tốt!" Khâm sai Cố đại nhân gật đầu: "Không cần tạ bản quan, đây là điêu ngươi xứng đáng. Hy vọng thôn Lý gia dưới sự lãnh đạo của ngươi sẽ có sự phát triển khác thường. Bản quan chờ xem."

Liễu Phán Nhi nghe nói như vậy, biểu cảm ngưng trọng, ánh mắt cũng càng thêm nghiêm túc: "Cố đại nhân, ta nhất định cố gắng hết sức. Lúc trước chạy trốn không biết sống chết, ta không bao giờ muốn trải qua nữa. Ta cũng không hy vọng bọn nhỏ của ta phải chạy nạn một lần nào nữa. Cho dù liều mạng, cũng phải cố gắng cắm rễ ở chỗ này.

"Rất tốt!" Khâm sai Cố đại nhân lại gật đầu: "Hôm nay cám ơn ngươi khoản đãi, đây là năm lượng bạc, xem như tiền cơm của bản quan.”

Liễu Phán Nhi vội vàng lắc đầu, thái độ kiên quyết, dùng giọng nói vô cùng thành khẩn khen ngợi khâm sai Cố đại nhân.

"Cố đại nhân, hai bàn tay ngài trong sạch, yêu dân như con, không cần của dân chúng một đường kim mũi chỉ, một bữa một món ăn. Ngài đã cho chúng ta có chỗ an thân, có nhà, ta rất cảm kích ngài. Bữa ăn này là để cảm tạ ngài. Ngài đưa tiền, ta cũng không nhận. Ngài còn tìm được thị trường tiêu thụ cho cà chua và ớt nhà ta, ta lại càng không thể nhận tiền của ngài."

Cố đại nhân thấy Liễu Phán Nhi kiên quyết như thế, cười cười: "Nếu Liễu nương tử đã có lòng như thế vậy bản quan sẽ vui lòng nhận. Thật ra trong lòng ngươi cũng không cần cảm thấy băn khoăn, từ công thức làm bạch ngọc cao lấy được trong tay ngươi, bản quan chuyển tay là có thể kiếm được rất nhiều bạc."

Liễu Phán Nhi cười cười, ánh mắt điềm đạm nói: "Đó cũng là bản lĩnh của Cố đại nhân. Liễu Phán Nhi ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, không bảo vệ được, còn có thể rước tới họa sát thân. Dân nữ cũng không hề ghen tị, cũng không động lòng."

Đợi đến khi Cố đại nhân và Cố thị vệ đi xa, Chu Thúy Hoa mới kích động lôi kéo tay Liễu Phán Nhi: "Trời ơi, Nguyên Thanh gia, ngươi... ngươi bán công thức của mình đã kiếm được 230 lượng bạc. Trong suốt cuộc đời của ta cũng chưa từng nhìn thấy nhiêu bạc như vậy. Nhưng phải giấu thật kỹ đó." Cố đại nhân cười cười rồi nói một câu: “Rất tốt!"

"Xin dừng bước!" Cố thị vệ khách sáo, đi theo trước mặt thiếu gia nhà mình rời đi.

Nhìn bọn họ rời đi, Liễu Phán Nhi dẫn người cung tiễn khâm sai Cố đại nhân: "Cung tiễn Cố đại nhân, Cố thị vệ!"

Liễu Phán Nhi tiến vào sơn động, đặt lá gai và thạch cao trong một cái giỏ mới, đưa cho Cố Tam.

Mấy người Liễu Phán Nhi đi theo phía sau, mãi cho đến khi tới tảng đá to ở hẻm núi mới dừng lại.

Nàng có không gian, bên trong có rất nhiều thứ tốt, đợi đến khi nàng có đủ năng lực và thời cơ tốt thì lại tiếp tục lấy ra.

Tuy nhiên hắn luôn thành thật, trong lòng chỉ là hâm mộ cũng không ghen ti.

Lúc trước Lý Đại Sơn không dám nói chuyện, nhưng chứng kiến toàn bộ quá trình thì cả người đều không thể tin được, vợ Nguyên Thanh này không chỉ lợi hại, hơn nữa còn thông minh.

Đầu óc này thật sự rất lợi hại, vậy mà lại có thể làm ra được bạch ngọc cao chỉ ở kinh thành mới có. Theo lời Cố đại nhân, phải biết bạch ngọc cao rất đáng giá, chỉ là công thức đã bán được 200 lượng bạc.

Liễu Phán Nhi cất ngân phiếu đi, cười cười nói: "Thím, so sánh với số bạc này, ta càng để ý đến việc chúng ta lập tức có thể định cư hơn, ruộng đất của chúng ta có thể đứng dưới danh nghĩa của chúng ta."

Lúc này nghe Liễu Phán Nhi nói xong mới nhớ tới thật sự sẽ được định cư ở chỗ này, ông ấy vô cùng vui vẻ: "Đúng vậy, đây mới là tin tức tốt nhất. Chỉ cần có thể định cư, nơi này chính là nhà của chúng ta, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng bị người ta đuổi đi nữa."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng, chú Đại Sơn nói đúng. Cuối cùng thì nơi này đã là nhà của chúng ta. Hôm nay người bán chỉ có hai người thím và chú Đại Sơn biết. Mọi người đừng nói với bên ngoài là ta bán được 230 lượng bạc, dù sao trong thôn không phải ai cũng hiền lành như hai người, không ghen tị với ta."

Chu Thúy Hoa sửng sốt, chợt vội vàng gật đầu, biểu cảm nghiêm túc: "Đúng, Nguyên Thanh gia, không thể nói. Chỉ nói với bên ngoài là bán 30 lượng bạc. Như vậy lúc ngươi tiêu tiền cũng có thể dễ hơn một chút, sẽ không bị người ta để ý, nhiều lắm bọn họ chỉ nói vài câu mà thôi."

Lý Đại Sơn cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta đều không phải là người nhiều miệng, về đến nhà, ta cũng không nói thật, nói ngươi bán 30 lượng bạc."

Liễu Phán Nhi cảm kích: "Thím, chú Đại Sơn, cám ơn hai người. Ngày mai ta sẽ đi đến thị trấn để tìm chưởng quầy của Mỹ Vị lâu kia, quyết định việc buôn bán cà chua và ớt. Năm nay ta để lại hạt giống, năm tới tất cả chúng ta có thể trồng. Tin ta đi, ta sẽ dẫn dắt mọi người làm giàu."

Chu Thúy Hoa vui vẻ rạng rỡ ra mặt, nhà nàng ấy đi theo sau Liễu Phán Nhi, kiếm được không ít bạc, đương nhiên tin tưởng lời Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, thím tin ngươi. Ngươi hiền lành tốt bụng, sau này cần gì ở chỗ thím thì cứ nói, đầu óc ta không thông miinh, nhưng ta có sức khỏe."

Lý Đại Sơn cũng vội vàng đồng ý, cực kỳ vui vẻ, có những lời này của Liễu Phán Nhi thì cuộc sống nhà hắn cũng có thể tốt lên. So sánh với những thứ bán được tiền kia thì hắn càng tò mò về phương thức ủ phân của Liễu Phán Nhi hơn.

Đợi đến lần này sau khi thu hoạch vụ thu xong, nhất định hắn phải học tập với Liễu Phán Nhi.

Chu Thúy Hoa và Lý Đại Sơn ai về nhà ấy, tâm trạng kích động, gấp gáp muốn chia sẻ tin tức tốt có thể định cư với mọi người. Về phần bạc của Liễu Phán Nhi, tuy rằng làm cho bọn họ hâm mộ, nhưng dù sao bọn họ cũng không chiếm được, ngược lại ở trong lòng bọn họ cũng không quá quan trọng.

Tuy Lý Tiểu Bảo và Lý Nam còn nhỏ nhưng rất khôn khéo.

Hai mắt Lý Đại Bảo sáng quắc, nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Mẫu thân, nhà chúng ta có tiền rồi, sau này không cần phải sống khổ nữa."

Lý Dung cũng vội vàng nói: "Mẫu thân, tiền không để lộ ra ngoài, đạo lý này chúng con hiểu, thứ tốt giấu ở nhà." Lý Đại Bảo lập tức hiểu, gật đầu cam đoan: "Mẫu thân, con cũng không ngốc, nhà chúng ta bán được chút dưa cũng bị thôn dân ghen ghét. Nếu biết nhà chúng ta bán được 230 lượng bạc, có lẽ sẽ ghen tị c.h.ế.t mất. Có người xấu xa, nói không chừng còn có thể đến nhà chúng ta cướp bạc."

Liễu Phán Nhi vẫy vẫy tay, gọi mấy đứa nhỏ đến nói: "Đại Bảo, A Dung, A Lệ, A Phương, Tiểu Bảo, A Nam. Hiện tại ta muốn nói với các con một chuyện, bắt đầu từ giờ trở đi, nhà chúng ta bán công thức kiếm được 30 lượng bạc, không thể nói thật với người ngoài."

Lý Phương và Lý Lệ cũng gật đầu: "Thím ba, chúng con sẽ không nói."

Về đến nhà, Liễu Phán Nhi đặt ngân phiếu vào trong không gian, cũng không dám để ở bên ngoài.

Việc gì cũng phải tự mình làm, chỉ có thể làm một chút việc, nhưng sau khi có vốn liếng trong tay thì có thể thuê người khác giúp nàng làm việc, tạo ra nhiều giá trị hơn.

Nhà ai nói nhà họ có tiền, Lý Tiểu Bảo và Lý Nam đều nói không có tiền mà còn nghèo, nghèo đến mức không được ăn ngon.

Liễu Phán Nhi hết sức vui mừng, mấy đứa nhỏ trong hơn hai tháng này tiến bộ rất lớn: "Thật là những đứa trẻ ngoan, khi nhà chúng ta có tiền, chúng ta sẽ không khai hoang, ta sẽ mua một miếng đất tốt của người khác, chúng ta sẽ trồng nhiều thứ tốt hơn. Nhưng các con yên tâm, ta sẽ cố gắng không để các con xuống đồng làm việc, lúc có tiền chúng ta sẽ thuê người!"

Vừa nghe nói người khác biết nhà nàng có tiền, sẽ tới cướp, đừng nói trong nhà có 30 lượng bạc, ngay cả 3 lượng bạc cũng không nói ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.