"Nương, con có thể làm việc." Lý Đại Bảo cho rằng mẫu thân cậu bé không thể làm việc, cố gắng hết sức bày tỏ.
"Thím, con và A Lệ cũng có thể làm việc." Lý Phương cũng nhanh chóng tỏ thái độ không cam lòng.
Liễu Phán Nhi cười cười, không ngừng khen ngợi: "Các con đều là những đứa trẻ ngoan, các con muốn làm việc thì đến lúc đó, chúng ta thuê thêm nhiều người làm, các con theo ta học quản lý những người này cho tốt, đấy cũng là bản lĩnh có biết không?”
Mấy người hiểu ra, về sau nhất định phải học tập thật tốt.
Buổi tối khi Lưu thị đi săn về, dọc đường nghe người ta bàn tán về khâm sai đại nhân, nàng có chút bối rối. Về đến nhà, nghe bọn nhỏ mồm năm miệng mười kể lại chuyện hôm nay, lại không thể tin được.
"Tam đệ muội, đây là thật sao?" Lưu thị bán tín bán nghi, mặt kích động đỏ bừng, không thể kiềm chế mà hỏi.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đương nhiên là thật, đại tẩu, chúng ta có tiền rồi. Nhưng nói với bên ngoài là chỉ kiếm được ba mươi lượng bạc, cho nên trong lòng chúng ta hiểu rõ là được. Ta cũng đã dặn dò thím thúy Hoa và chú Đại Sơn, cũng không thể để cho người trong thôn biết nhà chúng ta có nhiều tiên như vậy."
Đúng, đúng!" Lưu thị lắp bắp, mắt đỏ lên, nghẹn ngào: "Tam đệ muội, ta không ngờ chúng ta có nhiều tiền như vậy, cuộc sống này có hi vọng rồi."
Quần áo mới trong nhà, ngoại trừ Liễu Phán Nhị, Lý Tiểu Bảo, Lý Nam có hai bộ quần áo, những người khác đều có một bộ.
Liễu Phán Nhi gật đầu, vỗ vỗ bả vai Lưu thị: "Đại tẩu, sau này còn tốt hơn nữa. Tỷ nghỉ ngơi, ở nhà trông nhà. Một lát nữa, không nóng nữa, ta mang theo đứa nhỏ đi hái ớt."
Lưu thị thấy tam đệ muội như thế, cũng không cự tuyệt nữa, cười cười: "Được, ta ở nhà nấu cơm, lúc rảnh rỗi, ta lấy toàn bộ chỗ vải còn lại làm quần áo."
Liễu Phán Nhi cười cười: "Đại tẩu, ớt và cà chua vốn không nhiều, chỉ một lúc là có thể làm xong, chắc là không cần nhiều người như vậy đâu. Tỷ nghỉ ngơi một lát đi, ở nhà trông nhà."
Lưu thị xua tay, không than chút nào: "Ta không mệt chút nào! Để ta đi làm cùng các người." Liễu Phán Nhi đồng ý: "Đúng, may thêm quần áo thay đi."
Nàng và nữ nhi từng bởi vì tiền mà bị trượng phu và cha mẹ chồng vứt bỏ, đã từng nản lòng thoái chí, không ngờ lại có thể sống tốt với tam đệ muội như vậy.
Nhưng đúng lúc này, thôn trưởng Lý vội vã lái xe bò trở về, nhìn thấy Liễu Phán Nhị, cách thật xa đã kích động hô to: "Vợ Nguyên Thanh, Cố đại nhân thật sự đã đồng ý cho chúng ta an cư lạc nghiệp sao?"
Liễu Phán Nhi đang thu dọn xe bò, chuẩn bị mang theo bọn nhỏ đi hái ớt, sáng sớm ngày mai nàng chuẩn bị đi một chuyến đến Mỹ Vị lâu huyện thành, sớm quyết định chuyện làm ăn.
Năm nay làm nhỏ, nhưng năm sau làm lớn.
Thứ nhất là bởi vì Lưu thị không nỡ dùng hết tất cả vải vóc, mặt khác cũng là bởi vì nàng ấy bận rộn. Hiện tại không cần khai hoang, cũng không cần xuống đất, vậy thì may nhiều quần áo một chút. Không thiếu tiên thì cũng không cần bạc đãi chính mình.
Liễu Phán Nhi đáp lại, cười trả lời: "Đúng vậy, trưởng thôn, Cố đại nhân đến ruộng của chúng ta xem, nói chúng ta khai hoang rất nhiều, hơn nữa trồng lúa nước cũng rất tốt, cũng hiểu được quyết tâm ở lại địa phương của chúng ta, sẽ đốc thúc người huyện nha đến đo đạc đất đai trong thôn của chúng ta, thống kê nhân số của chúng ta. Đợi sau khi làm xong việc này, huyện Thôi Dương sẽ có một nơi gọi là Lý gia thôn."
Thôn trưởng Lý kích động không thôi, cuối cùng cũng có thể ở lại đây: "Tốt, thật sự là quá tốt. Chỉ cân quan phủ đăng ký lập sổ, chúng ta cuối cùng cũng không cần trở về nơi quê nhà thâm sơn cùng cốc kia rồi. Người của quan phủ khi nào thì tới?"
Liễu Phán Nhi trả lời: "Ngày mai sẽ tới, đến lúc đó trưởng thôn người đưa bọn họ đi đo đất. Ta có chút việc nên sẽ không đi."
Nghe nói như thế, thôn trưởng Lý mới chú ý tới Liễu Phán Nhi đang đóng xe bò: "Vợ Nguyên Thanh, ý của ngươi là sao? Ngày mai có chuyện gì? Người của quan phủ tới, chuyện lớn như vậy, vì sao ngươi lại không ra mặt? Dù sao trong thôn chúng ta chỉ có một mình ngươi biết chữ, cho dù ta học được một chút nhưng cũng không nhiều. Đến lúc đó quan phủ viết cái gì chúng ta cũng không xem hiểu!"
Liễu Phán Nhi nhìn thấy biểu cảm vội vàng của trưởng thôn, lên tiếng giải thích: "Người ngày mai tới là người khâm sai Cố đại nhân phái tới, chắc là sẽ không làm khó chúng ta. Cố đại nhân giới thiệu việc làm ăn cho ta, bảo ta bán ớt và quả hồng đã trông tốt trong ruộng đến Mỹ Vị lâu, ta đang chuẩn bị đi hái ớt hái hồng đây."
Thôn trưởng Lý nghe nói như thế, lên tiếng thỉnh cầu: "Vợ Nguyên Thanh, tuy nói chuyện làm ăn cũng rất quan trọng, nhưng những mảnh đất kia là nền tảng của chúng ta, chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện này. Hay là ngươi chờ hai ngày rồi hãy đi Mỹ Vị Lâu, dù sao Mỹ Vị Lâu của thị trấn vẫn luôn ở đây, sẽ không bởi vì cô đi trễ hai ngày mà không làm ăn với ngươi. Nhưng nếu ngày mai người quan phủ đến xảy ra chuyện gì, ý tưởng an cư của chúng ta ở địa phương này sẽ thất bại."
Nhìn thấy thôn trưởng Lý gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, trong mắt đầy sự thỉnh cầu, Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ: "Vậy được, đợi đến ngày mai sau khi chuyện đã được giải quyết, ta mới đi thị trấn!"
Đến lúc đó có hộ tịch, lúc nàng đi làm ăn cũng có thể danh chính ngôn thuận, lẽ thẳng khí hùng.
Nghe Liễu Phán Nhi đáp ứng, Lý trưởng thôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ta cám ơn ngươi trước, mặc kệ như thế nào, chúng ta đều phải quyết định chuyện này."
Liễu Phán Nhi đáp lại: "Ta hiểu chứ trưởng thôn đại thúc, nhưng ta tưởng chuyện này một mình trưởng thôn có thể xử lý được rồi, cho nên mới nghĩ đến chuyện làm ăn của nhà mình!
thôn trưởng Lý ha hả cười: "Không gạt ngươi, trong đầu ta trống rỗng! Đối mặt với quan sai, có đôi khi ta cũng không dám nói chuyện, cũng không giống ngươi, cháu dâu như ngươi không chỉ có kiến thức, hơn nữa lá gan cũng lớn, ở trước mặt khâm sai Cố đại nhân cũng có thể nói đạo lý rõ ràng, điểm này ta thua ngươi."
Cho dù thôn trưởng Lý có mệt mỏi, nhưng lúc này tinh thần rất hăng hái.
Không cần bán dưa ở trấn Bạch Sa, bây giờ mới trở về, chắc là có việc trì hoãn.
Như vậy rất nhẹ nhàng, cũng kiếm được không ít tiền, vì thế Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, mọi người dọn dẹp sạch sẽ trước, lát nữa ta sẽ qua đó."
Hiện tại trên người Liễu Phán Nhi có hai trăm ba mươi lượng bạc, cũng không muốn buôn bán thịt kho, quá vất vả rồi. Nhà thôn trưởng Lý đã giúp đỡ nàng rất nhiêu, nếu như nhà thôn trưởng Lý bằng lòng xuất tiền, nàng có thể bán công thức thịt kho cho bọn họ.
thôn trưởng Lý cười cười, chỉ chỉ vài tấm vải trên xe bò: "Hôm nay lúc đi đưa dưa cho Triệu chưởng quỹ, trong cửa hàng có mấy miếng vải dính nước, có khuyết điểm. Ta xem nguyên liệu giống như lần trước, có chút khuyết điểm cũng không sao, nhưng giá cả ba văn tiền một thước, bốn miếng vải này tổng cộng bốn trăm tám mươi văn, Triệu chưởng quỹ lại chỉ cần ta bỏ ra bốn trăm năm mươi văn, cho nên ta đã mua toàn bội Ngoài ra, ta còn mua giò heo và với rất nhiều gia vị, đợi lát nữa ngươi hãy tới nhà giúp chúng ta kho chút thịt!”
"Vậy chúng ta cứ như đã nói mà làm." thôn trưởng Lý ha hả cười nói, vui mừng khôn xiết, vội vàng đánh xe bò về nhà.
Liễu Phán Nhi dỡ xe bò từ trên lưng Lão Hoàng Ngưu xuống, cười nói: "Trưởng thôn đại thúc, người quá khen rồi! Hôm nay chỉ là đến Triệu gia đưa dưa, sao đến bây giờ người mới trở vê?"
Liễu Phán Nhi lấy một nắm cỏ tươi mới cho bò ăn.
Lý Đại Bảo cầm mười cái sọt, vui rạo rực chạy tới: "Nương, con đi đặt sọt."