Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 152: Thức Tỉnh, Nàng Ta Muốn Tái Giá



Tài ăn nói của Tam quả phụ thật sự rất tốt, người kia vừa rồi nói đã trực tiếp bị nói lại đến choáng váng, không dám tiến lên.

Chu Thúy Hoa cười, trấn an Tam quả phụ: "Biết ngươi khổ, cũng biết ngươi không dễ dàng gì. Nhưng người thôn Lý gia chúng ta đứng vững ở nơi này cũng không dễ dàng gì. Có thôn Lý gia ở đây, thì sẽ có người che chở cho ba người nhà các ngươi. Nếu không có thôn Lý gia, cuộc sống của cô nhi quả phụ các ngươi nhất định sẽ không tốt. Thời điểm chạy nạn, ắt hẳn ngươi cũng đã trải qua rồi. Tóm lại, trong lòng Tam đệ muội hiểu rõ là được."

Tam quả phụ đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, bà ta cũng muốn làm người thôn Lý gia, chờ đến lúc một nhà bà ta hoàn toàn hòa nhập với nơi này, càng hiểu rõ thêm nhiều người tài giỏi có bản lĩnh.

"Ngươi yên tâm, cái này ta hiểu rõ." Tam quả phụ làm trò trước mặt mọi người, đương nhiên sẽ không tùy tiện nói bậy, khom lưng cúi đầu, không dám phản bác.

Trò khôi hài này, nhanh chóng được giải quyết.

Nghe Thôn trưởng Lý phân phó, mọi người càng thêm chú ý vào ruộng khoai lang.

Lại nói Tam quả phụ kia về đến nhà, liền xòe tay ra với Vu Thị: "Đưa bạc cho ta."

Vu Thị lắc đầu, thái độ kiên quyết: "Ta một văn tiền trong tay cũng không có, đây là tiền ta kiếm được, ta phải giữ nó, tương lai để cho Tỏa Tử cưới vợ."

Vu Thị cũng không nhát gan giống như trước đây, túm chặt lấy cây chổi trong tay bà bà ném ra xa: "Bà già, bà hành hạ nhi tức phụ, bà nên c.h.ế.t đi. Nếu bà không vừa mắt ta, thì chúng ta chia nhà đi, ta đi sống ở lều trúc khác, không cần phải nhìn sắc mặt bà nữal"

Vu Thị đẩy Tam quả phụ ra, lần đầu kiên cường: "Bà quản tiền bà kiếm được, ta quản tiền ta kiếm được. Đều là quả phụ, ai cao quý hơn ai chứ? Bà là bà bà của ta, trước kia ta kính bà, bà đối xử với ta như thế nào? Bà ăn gạo trắng bột mì trắng, để ta ăn rau dại. Việc nhà ta làm, nấu cơm cũng là ta làm, ta vậy mà không được ăn. Sau này ta kiếm được tiền, muốn ăn thế nào thì ăn, bà quản không được."

Tam quả phụ duỗi tay chỉ vào nhi tức phụ Vu Thị, tức giận đến run người: "Đồ điếm nhà người, vậy mà dám bất hiếu với bà bà? Ta hôm nay đánh c.h.ế.t ngươi!"

Sau mười mấy năm, nàng ta không muốn sống vô dụng như trước đây nữa.

Vu Thị nhìn thấy sự kiên cường của nữ tử từ trên người của Liễu Phán Nhi và Lưu thị, không cần phải để ý vẻ mặt của người khác, cuộc sống đều trôi qua tốt đẹp. Nếu người khác có thể, nàng ta cũng có thể.

Nói xong Tam quả phụ liền cầm lấy cây chổi bên cạnh đánh vào Vu Thị.

Tam quả phụ thấy nhi tức phụ ngày thường không dám cãi lời, hôm nay thế mà dám phản kháng, tức khắc trợn ngược mắt: "Ngươi muốn c.h.ế.t hả? Vậy mà dám giấu tiền, cái nhà này tới phiên ngươi quản tiền hả?”

Cho dù nàng ta có đem trái tim của mình cho đứa con bất hiếu này, thì đứa con này cũng sẽ ghét bỏ trái tim của nàng ta quá bẩn thỉu.

Ngày thường nãi nãi cho cậu bé ăn ngon, thương cậu bé, Tỏa Tử đứng về phía nãi nãi.

Vu Thị nhìn nhi tử mà mình yêu thương đang nhìn nàng ta một cách đầy phẫn nộ và chán ghét, liền biết rằng đứa nhỏ này đã bị bà bà dạy hư, không có một chút tôn kính đối với người mẫu thân ruột thịt như nàng ta, càng đừng nói đến hiếu thuận.

Tỏa Tử nhìn thấy Tổ mẫu cãi nhau với mẫu thân, nhìn thấy tổ mẫu tức giận, nó tức giận chỉ vào mũi mẫu thân Vu Thị mà mắng: "Mẹ phải hiếu thuận với nãi nãi của tai"

Một khi đã như vậy, đã không dựa vào được, thì Vu Thị cũng không muốn dựa vào.

Nàng ta cũng không cần thiết vì một nhi tử bất hiếu mà ở cùng một bà bà chuyên hành hạ người khác, tiếp tục thủ tiết.

Nàng ta vào cửa khi mới 16 tuổi, mười năm trôi qua, năm nay mới 26 tuổi, còn trẻ, còn có thể tái giá, còn có thể tiếp tục sinh con, có nam nhân có hài tử, cuộc sống như vậy mới có hy vọng.

Hầu hạ bà già này cả đời cho đến đến chết, nàng ta không có lấy một ngày thoải mái.

Vu Thị lạnh lùng nhìn về phía nhi tử đang trợn mắt với nàng ta: "Nếu ngươi hận ta, cảm thấy tổ mẫu của ngươi tốt, vậy ngươi ở cùng tổ mẫu của người đi!"

Nói xong, Vu Thị cầm lấy túi nhỏ của mình, dọn giường tre của chính mình, đi đến lêu trúc cách vách. Lâu trúc bên kia trống không, mọi người đã dọn đến sơn động phía trước Ở.

Tam quả phụ giận đến run người, chỉ vào Vu Thị: "Ngươi cái thứ tiện nữ không giữ đạo lý, nhất định là có người bên ngoài."

Vu Thị cũng nhảy dựng lên mắng, trong lòng càng mắng càng sảng khoái, có cảm giác như trở thành chủ nhà.

"Bà mới là tiện nữ, không phải ai cũng giống như bà thấy nam nhân liền cởi quần áo, mở hai chân. Ta giống hoa lan đứng ngồi ngay thẳng, nếu ta muốn nam nhân, sẽ quang minh chính đại mà tái giá, không giống như bà, một bên làm kỹ nữ, một bên lập bàn thờ, chưa từng thấy người nào tiện nhân như bà."

Như thể năm lượng bạc trong lòng n.g.ự.c cho nàng ta thêm dũng khí, cũng như nhi tử lạnh nhạt thức tỉnh nàng ta, cũng có thể là sự kiên cường của Liễu Phán Nhi và Lưu thị cho nàng ta thêm sự cổ vũ lớn, lúc này Vu Thị không muốn sống vì kẻ nào nữa, nàng ta muốn sống vì chính mình.

Sáng ngày hôm sau, Vu Thị không như ngày thường bưng quân áo của bà bà và nhi tử ra bờ sông giặt, mà trực tiếp đi vào nhà thôn trưởng Lý.

Nhị Lăng Tử nhanh chóng kéo tức phụ của mình trở về: "Nàng cẩn thận một chút cho ta, Tam quả phụ kia hung ác lắm. Đừng nói là bán nàng đi, nàng còn phải đếm bạc giúp người tai”

Vợ của Nhị Lăng Tử gật đầu: "Đầu nghe theo chàng."

"Con giun xéo lắm cũng quăn, huống chỉ là một người sống. Tam quả phụ này độc miệng, hơn nữa còn khó tính, Vu Thị này có thể nhẫn nhịn đến bây giờ xem như không dễ dàng gì." Nhị Lăng Tử trả lời, trong lòng bực bội: "Ngày mai ta đi đào móng đất, mua thêm chút đá, chúng ta sớm làm móng đất, rôi xây nhà, nhanh chóng dọn vào ở."

Vợ của Nhị Lăng Tử rụt đầu, nhỏ giọng nói: "Không ngờ lần này Vu Thị lại dám phản kháng, trước đây có ba mạng cũng chẳng dám thả một quả rắm, giờ thật sự có bản lĩnh."

Vu Thị nghe phu thê người khác thương lượng với nhau, còn có thể dựa vào nhau, trong lòng ngưỡng mộ, càng thêm kiên định suy nghĩ muốn tái giá của nàng ta.

Cách vách bên kia là nhà Nhị Lăng Tử, nghe bà bà, nhi tức phụ mắng chửi nhau, liền vui sướng khi thấy có người gặp họa.

Nếu không phải chịu tổn thương quá lớn, Vu Thị sẽ không ở như vậy mười năm mới muốn tái giá.

Vu Thị gật đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng nàng ta lấy hết can đảm: "Bá mẫu, ta tới tìm người, muốn nhờ người một chuyện, ta muốn tái giá. Ở trong cái nhà kia, bà bà cả ngày mắng ta, còn bôi nhọ ta là đi ve vãn người khác, không chung thủy, nhưng ta không phải người như vậy, ta không có làm. Nhi tử Tỏa Tử của ta cũng bị bà bà xúi giục không thương ta, thậm chí còn lớn tiếng quát ta, ta cảm thấy không thể dựa dẫm vào nhi tử này được nữa."

Chu Thúy Hoa đang sửa sang nông cụ ở cửa nghe được lời này, liền trợn mắt há hốc mồm, trước kia có người khuyên Vu Thị tái giá, nhưng Vu Thị không bỏ được hài tử được, mấy năm nay vẫn luôn không tái giá.

Sáng sớm tinh mơ, Chu Thúy Hoa đang chuẩn bị cùng nhi tử xuống ruộng làm việc, nhìn thấy Vu Thị đến đây, rất kinh ngạc: "Nương Tỏa Tử, ngươi sáng sớm đến đây, có việc gì sao?”

Chu Thúy Hoa thử thăm dò hỏi: "Bà bà của ngươi sẽ đồng ý chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.