Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 212: Ta Muốn Ly Hôn Trong Hòa Bình Với Lý Nguyên Thanh



Lý Dung cắn răng, ngẫm nghĩ: "Mẫu thân à, cha tốt lắm, mẫu thân đừng vứt bỏ cha. Một mình cha ở ngoài đánh giặc đã khổ lắm rồi. Cha mẹ cha không thương cha, chúng ta cũng rời khỏi cha, thì còn ai thương cha nữa đây. Mẫu thân, người đừng bỏ rơi cha mà."

Mắt Lý Đại Bảo đỏ ửng, chực khóc.

Lưu thị cũng vội khuyên: "Phải đó, tam đệ muội, có những việc không thể làm đâu. Dù sao thì ta cũng đã quyết đồng quy vu tận với họ rồi, đây là cách tốt nhất."

Liễu Phán Nhi thấy đám trẻ vẫn chưa hiểu hết ý mình, lắc đầu: "Đại tẩu, Đại Bảo, A Dung, mọi người đừng vội, ta còn chưa nói hết mà, ta sẽ không ly hôn trong hòa bình với Lý Nguyên Thanh thật đâu. Chàng đã viết thư gửi về, ta sẽ bắt chước nét bút của nàng, viết một lá đơn ly hôn giả. Dù cho họ có không tin thì đợi khi thư họ gửi được đến Tây Bắc cũng đã là rất lâu sau rồi. Hơn nữa ta cũng sẽ viết hết chuyện ở đây vào thư cho Lý Nguyên Thanh biết, từ nhỏ chàng đã bị cha mẹ coi thường chèn ép, dĩ nhiên cũng sẽ đồng tình với cách làm của ta thôi."

Nghe vậy, Lý Đại Bảo tỉnh ra, vỗ ngực: "Hóa ra là ly hôn giả, không phải thật là tốt rồi!"

Lý Dung ngẫm nghĩ rồi cũng gật đầu đồng tình: "Mẫu thân, vẫn là người thông minh. Cách này thực sự rất hay, dù sao thì cha cũng ở xa, tạm thời không về được. Những kẻ đó có muốn tìm cha cũng không tìm được."

Lưu thị cân nhắc cẩn thận, chợt thấy đây cũng là một cách hay, nàng ấy đưa mắt nhìn lá thư trên bàn: "Đệ muội, muội có bắt chước được không?"

Liễu Phán Nhi gật đầu, tự tin ra mặt: "Dĩ nhiên là được, chắc chắn là ta có thể giải quyết chuyện này êm xuôi. Giờ ta sẽ ly hôn giả với Lý Nguyên Thanh, đại tẩu, còn tỷ, còn muốn nối lại duyên xưa với Lý Nguyên Công không?”

Lưu thị nghe vậy, suýt tí nhảy dựng lên, vội vàng phân bua, đầu lắc như đánh trống chầu: "Không đời nào, ta còn muốn đồng quy vu tận với hắn, sao có thể nối lại duyên xưa với hắn cho được kia chứ? Không được, chắc chắn là không được. Tam đệ muội, muội cũng nghĩ cách cho ta đi, ta chỉ muốn thoát khỏi hắn, thoát khỏi đôi cha mẹ chồng đáng hận kia thôi. À phải, cả A Phương và A Lệ nữa, không thể để lại cái nhà đó được. Tam đệ muội, muội nghĩ cách cho ta đi."

Lý Phương và Lý Lệ chạy đến, ôm tay Liễu Phán Nhi: "Tam thẩm, người giúp ta và mẫu thân ta đi. Bọn ta không muốn ở cùng đám người đó đâu. Nếu không thể thoát khỏi đám người đó, mẫu thân ta sớm muộn cũng nghĩ quẩn, g.i.ế.c họ bằng một túi thuốc luôn mất. Mấy người đó c.h.ế.t thì chẳng sao, bọn họ vốn đã xấu xa rồi, nhưng mẹ ta tử tế như vậy, mới được hưởng phúc đã c.h.ế.t thì tiếc lắm."

Liễu Phán Nhi gật đầu, cũng cho là đúng: "Điều đó là đương nhiên, chúng ta đều phải bình an chứ, ta đã có cách xử lí chuyện của ta và các con, thì dĩ nhiên là cũng sẽ nghĩ ra cách xử lí vấn đề của mấy mẹ con các con rồi. Đại tẩu, ngày mai chúng ta đến tìm thôn trưởng đi, hãy nói giờ ta đã là cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm rồi, cứ để ta nhận A Phương và A Lệ làm con nuôi, sau này chúng sẽ là con gái của cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm, tương lai có thể tìm được nhà chồng tốt hơn. Dù sao thì ngày thường chúng ta cũng ở cùng nhau rồi, vẫn như trước đó thôi, không bị ảnh hưởng lớn gì đâu, nhưng giấy xác nhận thân phận sẽ đẹp hơn. Đây là lời giải thích của chúng ta với bên ngoài, tránh để sau khi đại tẩu và Lý Nguyên Công ly hôn, các con lại không được giao lại cho tỷ."

Lưu thị đứng hình, ngẫm nghĩ giây lát, thấy đây là cách rất hay mới tỏ ra kích động: "Tam đệ muội, để muội nhận nuôi A Phương và A Lệ thì sau này Lý Nguyên Công sẽ không thể dùng thân phận phụ thân nhúng mũi vào hôn sự của A Phương và A Lệ được nữa rồi, đã là con nuôi rồi, thì cha mẹ ruột cũng chỉ cần nể mặt tí là được, thích quan tâm thì quan tâm, không quan tâm thì người khác cũng không chỉ trích được. Còn ta, ta thực sự muốn ly hôn với Lý Nguyên Công. Nhưng chuyện ly hôn nếu nam nhân không chịu thì nữ nhân cũng hết cách mài!"

Liễu Phán Nhi cười khẩy: "Để có thể ly hôn thuận lợi, khỏi phải lên quan, cứ viết một tờ hưu thư là xong. Sau khi ta và Lý Nguyên Thanh ly hôn giả đã có thể đuổi được họ đi rồi. Đợi khi đám người đó tới, đại tẩu sẽ thành miếng mồi béo bở trong mắt họ, sao có thể bỏ qua được? Nếu đã không thể đi con đường bình thường, vậy chúng ta đành tìm đường khác mà đi vậy. Tỷ có thể đến quan phủ tố cáo, thỉnh cầu huyện thái gia phê chuẩn hưu thư của tỷ. Nhân chứng vật chứng vô số kể, ngày trước lúc qua sông sâu, dù họ có tiên cũng quyết không đưa mẹ con tỷ qua, còn vứt bỏ mẹ con tỷ, đó cũng là phạm tội rồi. Giờ quan hệ của ta và quan phủ không tồi, chắc chắn có thể giành phần thắng trong vụ ly hôn này."

Lưu thị nghe Liễu Phán Nhi nói vậy, mừng chảy nước mắt: "Được, tốt quá, cách này rất hay, quá tuyệt vời."

Liễu Phán Nhi hé miệng cười, nhìn đám người đang cực kì kích động: "Giờ đã hiểu rõ ý ta rồi chứ? Chúng ta đều không phải con dâu họ, đám trẻ cũng chẳng phải cháu trai cháu gái họ, cớ gì phải hiếu kính họ như trước đây nữa?"

Lưu thị gật đầu: "Đúng, ly hôn, ta nhất định phải ly hôn. Ta tuyệt đối sẽ không ở cùng Lý Nguyên Công nữa, nghĩ lại trước kia, ta thấy mình ngu quá, đó rõ ràng là một hố lửa. Ta nhảy vào đó một lần đã đủ ngu ngốc rồi. Biết rõ đấy là hố lửa, còn nhảy vào thêm lần nữa, thì chính là ngu không ai bằng. A Phương, A Lệ, mài mực cho tam thẩm của các con mau, viết cho nhanh, chuẩn bị cho tốt, không thể ngồi chờ c.h.ế.t được."

"Vâng thưa mẫu thân. Tam thẩm, để ta mài mực." Lý Phương cầm giấy bút, mặt mũi tươi tỉnh.

Lý Lệ dọn dẹp bàn cho Liễu Phán Nhi, Lý Dung lấy ghế ngồi ra.

Lý Đại Bảo cười hì hì: "Mẫu thân, vẫn là người thông minh, nghĩ ra được cách hay như thế. Nhưng ta cũng nhớ cha, ta có thể viết thư cho cha không? Chữ nào không biết thì ta hỏi người!"

Liễu Phán Nhi nở nụ cười, biết rõ Lý Đại Bảo và Lý Dung rất yêu Lý Nguyên Thanh và cực kì nhớ hắn, nàng gật đầu: "Được, không chỉ con và A Dung viết mà cả Tiểu Bảo và A Nam cũng viết. Không biết viết thì vẽ."

Lưu thị gật đầu, thấy cũng không tệ: "Vậy là xong cả rồi, bọn họ không tin thì để họ đến Tây Bắc mà tìm tam đệ. Đường đi xa xôi, dọc đường lắm nguy hiểm, dù cho họ mười cái gan chó, họ cũng chẳng dám đi Tây Bắc."

Liễu Phán Nhi lấy lá thư vừa nhận được từ Lý Nguyên Thanh ra, sau đó bắt đầu bắt chước nét chữ của Lý Nguyên Thanh. Chữ của Lý Nguyên Thanh chỉ có thể xem là ngay ngắn thẳng hàng, hơn nữa còn rất to.

Vì Lý Nguyên Thanh đi vắng quanh năm nên đã nảy sinh mâu thuẫn tình cảm với Liễu Phán Nhi, nay xin người chia đôi ngã, tự lo cho mình...

Liễu Phán Nhi cân nhắc ngôn từ cẩn thận, sau đó viết ra một tờ hưu thư vô cùng trơn tru.

Nhưng chỉ qua một lúc, Liễu Phán Nhi đã có thể viết được chữ giống Lý Nguyên Thanh được tám phần, thế là đủ rồi.

Liễu Phán Nhi đọc hết một lượt cho Lưu thị nghe.

Lý Đại Bảo và Lý Dung cũng rất vui vẻ: "Cảm ơn mẫu thân."

"Đúng, dù sao thì ta nói gì cũng được." Liễu Phán Nhi vui vẻ cười, tiếng cười sảng khoái khiến tất cả càng thêm nhẹ nhõm: "Hồi trước lúc ở thôn Lý gia, thuở ta còn là một thôn phụ đã chẳng để ý đến họ, không cho họ đạt được lợi ích gì từ ta rồi. Giờ ta lại là cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm, còn là trấn trưởng trấn Cát Tường, nắm giữ quyền thế trong tay, càng không cho phép họ được voi đòi tiên, hống hách huênh hoang."

"Tam đệ muội, muội làm đúng lắm, nào, tiện tay viết cả đơn tố cáo cho ta đi, đợi khi họ đến đây, sinh sự vô cớ, ta sẽ đến huyện thành tố cáo, đòi ly hôn ngay." Lưu thị thúc giục, quyết tâm muốn ly hôn với Lý Nguyên Công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.