Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 215: Làm Người Không Thể Vong Ân Bội Nghĩa



Có mẹ là ngũ phẩm cáo mệnh, sau này chắc chắn sẽ có mối hôn sự tốt hơn.

Nếu Liễu Phán Nhi đồng ý, họ cũng rất sẵn lòng mang con gái, cháu gái của mình đến đây, sau đó ghi tên dưới danh nghĩa của Liễu Phán Nhi. Có điều họ hàng hai bên quá xa, không đủ thân thiết.

Dù sao làm người chứng kiến cũng khiến họ cảm thấy rất vui, sau khi cơm no rượu say, việc cứ vậy mà thành, chuyện tiếp theo cũng rất dễ giải quyết.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Phán Nhi đã cưỡi ngựa mang thư viết xong xuôi lên huyện, giao cho người phụ trách ở trạm dịch. Nàng trả bạc sau đó cầm một tờ giấy giống như hóa đơn.

Xong việc, khi rời khỏi trạm dịch, Liễu Phán Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đúng là thiên tài mới có thể nghĩ ra cách như vậy. Nếu những con rệp kia đến, nàng sẽ không thèm khách sáo. Dù sao nàng cũng có rất nhiều cách để giải quyết họ!

Nàng đã nhuộm xong xe vải bông mới mua lần trước, giờ đang để trong phòng. Đợi sau khi tích góp đủ vải dệt là có thể mở cửa hàng.

Lúc này, Liễu Phán Nhi đến thẳng tiệm vải Thái gia mua ba xe vải của Thái chưởng quầy, sau đó thanh toán một nửa tiên đặt cọc. Đợi sau khi kiểm tra hàng hóa nàng sẽ trả nốt nửa còn lại.

Sau khi chúc Thái chưởng quầy buôn may bán đắt, Liễu Phán Nhi mới cưỡi ngựa quay về.

Liễu Phán Nhi cười khẽ, trả lời: "Tự chế màu sau đó nhuộm thì sẽ lãi hơn."

Vừa nghe vậy, Thái chưởng quây ngạc nhiên, sau đó cười làm lành: "Phu nhân, người cứ yên tâm. Lúc trước ta chỉ nghĩ rằng người mua một ít thôi, nếu người mua lâu dài, dĩ nhiên tiệm vải Thái gia chúng tôi sẽ không bán giá bán lẻ cho người. Đến lúc đó chắc chắn Thái gia sẽ bán với giá tốt nhất, tuyệt đối không để cho phu nhân thất vọng."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Chưa đến mức gọi là tiệm vải, chỉ là một cửa hàng mà thôi. Ở trấn nhỏ của chúng ta không cần dùng loại tốt như thế, vải bông thôi là được. Nếu giá cả lần này giống lần trước, vậy lần sau ta sẽ mua thêm năm xe. Còn nếu ngươi vẫn giữ cái giá này, vậy ta sẽ phải suy xét đến việc đổi người hợp tác. Thái chưởng quầy, hy vọng đến lúc đó người đừng tức giận."

"Dùng cho người nhà thì sao mà hết được?" Thái chưởng quây hỏi: "Người định mở tiệm vải sao?" Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Hòa khí sinh tài, Thái chưởng quây đúng là chưởng quây được ông chủ tin tưởng, quả thật rất biết cách làm ăn buôn bán."

Thái chưởng quây thấy đây là mối làm ăn lớn: "Đức Thụy phu nhân, người mua nhiều vải chưa nhuộm màu như thế để làm gì?"

Lưu Thị cười khẽ gật đầu;Đệ muội, ta tin ngươi. Nếu không tin ngươi, ta thật sự chẳng biết phải tin ail"

Thấy Liễu Phán Nhi quay về, Lưu Thị vội vàng hỏi: "Gửi xong hết chưa?”

Liễu Phán Nhi gật đầu cười nói: "Ta gửi xong cả rồi. Ta đã gửi một lá thư rất dày kể tất cả mọi việc, bao gồm cả chuyện con nuôi. Đại tẩu đừng lo, cứ giao chuyện này cho ta, ngươi chỉ cân đứng nhìn là được."

Lần này bận rộn nên không có thời gian đến thăm Cố gia và Lưu gia. Dù sao chẳng bao lâu nữa nàng sẽ thường xuyên đến huyện, hơn nữa còn hay làm phiền Lưu phu nhân và Cố lão phu nhân.

Sau khi thôn trưởng Lý và Lý thái nãi nãi biết ý định của Liễu Phán Nhi và Lưu Thị từ lời của Chu Thúy Hoa, họ vô cùng khiếp sợ, thế nhưng cũng cảm thấy rất hợp tình hợp lý.

Lý thái nãi nãi dặn dò: "Kín miệng hết cho ta, Nguyên Thanh gia tin tưởng nên mới nói cho chúng ta biết. Nếu chuyện truyên ra ngoài, cũng là do nhà chúng ta để lộ. Chắc các ngươi cũng đoán được, nếu phụ sự tin tưởng của Nguyên Thanh gia, nhà chúng ta sẽ bị ảnh hưởng thế nào."

Nghe vậy, Chu Thúy Hoa vội vàng gật đầu phụ họa: “Tính tình của Nguyên Thanh gia rất cứng rắn. Nếu chẳng may tin tức lộ từ chỗ này, chưa chắc Nguyên Thanh gia đã hận chúng ta, thế nhưng nàng sẽ không thân thiết với chúng ta như lúc trước. Gia chủ, ta biết chàng là tộc trưởng của tộc Lý thị, thấy người trong tộc đến đây, dĩ nhiên chàng sẽ muốn họ sống tốt hơn. Thế nhưng làm gì không thể chỉ hành động theo cảm tính, mà phải suy xét cả về lý lẽ."

Nghe nàng ta nói thế, Thôn trưởng Lý trừng mắt, vô cùng khó chịu: "Chúng ta lấy nhau nhiều năm thế rồi, nàng vẫn chưa biết tính ta hay sao? Ta mà là người không biết phải trái thế à? Về việc này, ta thấy cách của Nguyên Thanh gia vừa đơn giản vừa hữu dụng. Ta ghét nhất người bỏ rơi vợ con, tên khốn nạn Lý Nguyên Công kia chẳng phải kẻ tốt lành gì. Ta cũng hiểu rõ sự ích kỷ của nhị ca và nhị tẩu. Nếu họ đến đây, ta sẽ nể mặt người cùng tộc nên không đuổi họ đi. Thế nhưng họ tuyệt đối đừng hòng bắt nạt hay quấy rầy người khác."

Thấy chồng mình nói vậy, Chu Thúy Hoa mỉm cười, nàng ta gật đầu: "Đúng vậy, dù sao cũng không được để người tốt chịu thiệt, người xấu chiếm lời. Đợi họ đến, ta muốn xem thử họ có thể bày được trò gì."

Lý thái nãi nãi cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, Nguyên Thanh đi xa, thế mà vợ hắn vẫn có thể trông coi bốn đứa con cẩn thận, còn khiến cháu gái con chị dâu sống yên ổn, đây là một nữ nhân tốt. Nhờ có Nguyên Thanh gia, tất cả người trong thôn chúng ta mới có thể an cư và sống cuộc sống tốt đẹp ở đây."

"Bây giờ chúng ta không chỉ có đất mà còn có cả cửa hàng. Tích góp mấy chục năm ở quê khéo cũng chẳng có nhiều của cải như vậy. Người cả thôn chung ta đều nợ ân tình của Nguyên Thanh gia, nếu ai vong ân bội nghĩa vậy hắn không xứng làm người! Nếu ngươi thiên vị kẻ khác, ta sẽ lấy gậy đánh vỡ đầu chó của ngươi."

Lý thái thái nãi nãi câm gậy gõ mạnh xuống đất, cảnh cáo con trai mình không được làm mấy chuyện ngu xuẩn.

Thôn trưởng Lý dở khóc dở cười, chẳng lẽ trước kia ông ngu ngốc như vậy sao?

"Con biết rồi." Thôn trưởng Lý đồng ý: "Con biết rõ đúng sai, cũng nhớ ân tình của nàng. Khó khăn lắm thôn chúng ta mới có được cuộc sống như bây giờ, ta quý trọng hơn ai hết. Thay vì lo lắng cho Nguyên Thanh gia, ta nghĩ đến chuyện chỗ ở của hơn một trăm người này khi đến đây còn hơn. Hầu hết những những người đó đều dốc hết tiền bạc để đến đây, ban đầu chắc họ cũng có tiên, thế nhưng đã mấy tháng có khi bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu. Thấy chúng ta sống tốt thế này, chưa chắc những kẻ đó đã vừa ý!"

Nghe vậy, Lý thái nãi nãi và Chu Thúy Hoa nhìn nhau, rõ ràng họ cũng hiểu chuyện này nghiêm trọng như thế nào.

"Gia chủ, ngươi nói đúng, đây mới là chuyện phiền phức nhất!" Trong lòng Chu Thúy Hoa cảm thấy lo lắng: "Ta nghe Nguyên Thanh gia nói, có khi chiêu mai họ sẽ đến đây. Tới lúc đó họ ăn ở đâu? Ngủ ở đâu?"

Cứ như vậy, sau khi trời tối, Mao Đản chạy đến gọi Liễu Phán Nhi và Lưu Thị tới nhà thôn trưởng để bàn bạc cách giải quyết.

Thôn trưởng Lý gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta cũng không thể giải quyết chuyện này một mình, quả thật phải gọi mọi người đến để cùng bàn bạc. Giờ ta là thôn trưởng thôn Cát Tường, Nguyên Thanh gia chính là trấn trưởng trấn Cát Tường, chúng ta cũng phải gọi nàng đến để cùng bàn bạc."

Lý thái nãi nãi suy nghĩ, rồi nói với con trai: "Chuyện này không hề nhỏ, tối nay gọi tất cả những người có tiếng nói trong thôn đến đây, chúng ta phải nói chuyện này cho mọi người, để tất cả phải cẩn thận."

Vừa thấy Liễu Phán Nhi đến, Chu Thúy Hoa vội kéo Liễu Phán Nhi sang một bên, sau đó nói nhỏ bên tai nàng: "Nguyên Thanh gia, dù sao ngày mai những người kia sẽ đến đây, nên thôn trưởng đại thúc của ngươi đã gọi mọi người đến để bàn bạc, xem nên sắp xếp cho hơn một trăm người này thế nào. Đều là người cùng thôn hoặc cũng quê, nếu đã đến đây cũng không thể đuổi họ đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.