Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 223: Tìm Mọi Cách Để Đòi Tiền



"Qua mấy ngày nữa, ta dàn xếp ổn định gia đình, tự mình sẽ đi phủ thành một chuyến, cảm tạ Triệu đại nhân. Mặt khác, tuy rằng trước kia ta và Diêm thị có quan hệ bình thường, nhưng dù sao cũng từng là người một nhà, không thể trơ mắt nhìn mẫu tử các nàng bị vây trong nước sôi lửa bỏng. Ta đi phủ thành, cũng sẽ cố gắng dàn xếp tốt cho các nàng."

Vương nha dịch nghe nói như vậy thì lập tức lấy thư của Triệu đại nhân ra, dâng lên: "Đức Thụy phu nhân, đây là thư của Triệu đại nhân. Ngày mai chờ phu nhân làm xong, chúng ta nhất định sẽ mang bọn họ đi."

Vốn là Triệu đại nhân nể mặt Đức Thụy phu nhân nên mới để cho bọn họ đưa những người này tới đây. Nếu Đức Thụy phu nhân không phải con dâu của đôi phu thê già này, đương nhiên cũng không cần ưu đãi.

Liễu Phán Nhi đáp lại: "Làm phiền! Khách viện của ta có sẵn phòng, các vị đại nhân có thể nghỉ ngơi tại nhà ta một đêm. Thôn trưởng, lát nữa người bảo thím đến nhà ta một chuyến, cùng chúng ta một đêm. Ngài cũng đến đây giúp đỡ tiếp đón mấy vị đại nhân.

Thôn trưởng Lý cảm thấy Liễu Phán Nhi sắp xếp như vậy rất tốt: "Được. Vương đại nhân mời vào bên trong. Dọc đường vất vả, Đức Thụy phu nhân, ngài mau chóng phân phó hạ nhân nấu cơm."

"Đa tạ Đức Thụy phu nhân." Vương nha dịch cung kính cảm tạ, không hề dám bất kính, đi theo thôn trưởng Lý vào khách viện.

Chu Thúy Hoa mang theo nàng dâu của mình cùng mấy nàng dâu trong thôn, phân phát màn thầu và nước nóng cho những người đang định cư ở lều trúc, đối phó trước một trận.

Sau đó để cho Lý đại nương ở bên này chiêu đãi, trấn an những người này, nàng ấy tới giúp Liễu Phán Nhi.

"Cút đi, ngày mai các ngươi sẽ không phải là người của Lý thị nhất tộc chúng ta nữa, tự mình giải quyết cho tốt." Chu Thúy Hoa đi nhanh vài bước, không muốn lãng phí miệng lưỡi với người như vậy.

Lý lão phu nhân thấy thế, vội vàng cười: "Tam đệ muội, lâu như vậy không gặp, ngươi có khỏe không?”

Nếu trượng phu muốn vì miếng ăn mà bán nhi nữ, Chu Thúy Hoa có thể cào mặt nam nhân ra, mua gói thuốc chuột đầu độc đánh ngã gã nam nhân thối nát, tránh gây họa cho người nhà.

Chu Thúy Hoa cũng người có tính cách nóng nảy, lập tức nhổ nước bọt vào Lý lão phu nhân.

Chu Thúy Hoa bị buộc phải dừng bước, hợp tình hợp lý nói: "Khỏe, đương nhiên là khỏe rồi. Chúng ta dựa vào hai tay mình kiếm cơm ăn, rất vất vả nhưng trong lòng chúng ta kiên định, tuyệt đối không làm được chuyện bán con dâu tôn nữ vào kỹ viện. Ta xấu hổ vì biết những người như ngươi, ta phỉ nhổi"

Lý lão phu nhân vội vàng trốn về phía sau, lúc này mới né tránh: "Tam đệ muội, sao ngươi làm lại như vậy? Nói như thế nào, chúng ta vẫn là chị em dâu họi"

Vừa muốn đi thì lập tức bắt gặp Lý lão phu nhân thái cả người ướt đẫm, Chu Thúy Hoa không muốn để ý, trực tiếp đi về phía trước.

Cơm tối coi như đơn giản, mì ăn kèm với thịt xào, trực tiếp để thôn trưởng Lý bưng qua rồi gọi bốn nha dịch ăn cơm.

Tuy nhiên cũng may còn có Lý Nguyên Thanh là không tồi. Đến lúc đó sẽ giữ một chỉ Lý Nguyên Thanh này lại trong tộc.

Chu Thúy Hoa đi đến giúp Liễu Phán Nhi nấu cơm, dù sao còn có bốn quan sail

Một lũ xấu xal

Mọi người ăn no uống đủ, lần lượt ở lại trong lều trúc.

Liễu Phán Nhi một đêm mơ đẹp, ngay cả Lưu thị cũng ngủ rất ngon.

Nó giống như đôi giày thứ hai trên lầu rơi xuống, chỉ cân đối phó là được, không cần cả ngày nghĩ đến chuyện này.

Chu Thúy Hoa cũng ở bên này nghỉ ngơi, dù sao trong nhà cũng có nam nhân bên ngoài ở, nàng ấy ở đây, cũng tốt hơn một chút, miễn cho bị người ta đàm tiếu.

Cũng không khác biệt lắm so với điểm tái định cư lưu dân ở phủ Tâm Dương, tuy nhiên nơi này có rơm rạ sạch sẽ, xung quanh lán tre còn có đệm rơm rạ bao bọc, có thể chắn gió.

Người đến trước thì chiếm được lều tre lớn, người đến sau cũng chỉ có một gian nhỏ.

Cả nhà Lý lão gia và Lý lão phu nhân ở là gian nhỏ nhất, hơn nữa chỉ có một gian.

Lúc trước bọn họ còn muốn ở đại viện nhà Liễu Phán Nhi, nhưng hiện tại không chỉ có đại viện không ở được, còn bị hắt đầy một người phân rồi bị đuổi đi.

"Đương gia, ngươi nói bây giờ phải làm sao mới tốt?" Lý lão phu nhân khóc sướt mướt, nghĩ đến mấy câu nói của Chu Thúy Hoa, muốn loại bọn họ ra khỏi tộc thì trong lòng lập tức vô cùng sợ hãi.

Lý lão gia cũng rất phiên não, ăn màn thầu khô chỉ có thể uống nước lạnh, hai món canh rau cũng không có: "Câm miệng, đừng khóc nữa. Ngươi khóc có lợi ích gì không?”

Lý lão phu nhân bị trượng phu quát lớn, che miệng, tủi thân nghẹn ngào nhưng cũng không dám khóc to.

Lý lão gia nhìn thấy Lý Anh Nương, tức giận nói: "Không thấy ta bị nghẹn sao? Rót cho ta ít nước đi”

Lý Anh Nương rụt đầu, vội vàng ra bên ngoài rót nước.

Lý lão phu nhân thấy nữ nhi châm chọc đại nhi tử của bà ta thì nhất thời không vui: "Nam nhân nói chuyện, nào đến lượt ngươi nói, câm miệng!"

Nàng ta không phải là nữ tử không biết gì như trước kia, trải qua chuyện suýt chút nữa bị phụ mẫu bán đi làm cho nàng ta ý thức được phụ mẫu huynh đệ vốn không hề đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lý Nguyên Công gãi đầu, vừa rồi hắn ta bị Lưu thị mắng đến m.á.u chó phun trào, vẫn còn tức giận: "Lưu thị điên rồi, vậy mà lại muốn hòa ly với ta, trước kia cho dù đánh c.h.ế.t nàng ta thì nàng ta cũng không dám hòa ly!"

Lý lão gia uống nước, cơ thể mệt mỏi nhưng không ngủ được, nhìn về phía hai nhi tử: Nguyên Công, Nguyên Vũ, các ngươi có cách gì không?”

Lý Anh Nương rót nước, lúc bưng nước tới nàng ta dã nhổ một ngụm nước bọt vào trong nước, trả thù phụ thân lạnh lùng vô tình ác độc.

Lý Anh Nương nhỏ giọng nói thầm: "Đại ca, huynh cũng nói đó là trước kia, hiện tại người ta ở chỗ này định cư, hơn nữa còn có nơi an thân. Không dựa vào ngươi, tất nhiên lá gan sẽ lớn hơn. Trong lòng Lý Anh Nương hận phụ mẫu nhưng hiện tại nhìn thấy phụ mẫu bị đuổi ra, sau này nàng ta cũng không có nơi nào để đi thì lại bắt đầu oán giận đại tẩu và tam tẩu, nhưng lại không hận nổi.

Hai mắt Lý lão đầu và Lý lão phu nhân sáng ngời, làm con nuôi đi ra ngoài, nếu đứa nhỏ không trở về, nhưng hai tôn nữ cũng không phải uống gió mà lớn lên, đương nhiên bọn họ có tư cách đòi tiền.

Lần này hiếm khi Lý Nguyên Võ có được một chút chủ kiến, nhỏ giọng nói: "Phụ thân mẫu thân, trước kia ở trong thôn hai người cũng có một ít quan hệ không tệ, hay là các người hỏi bọn họ tung tích của tam đệ? Có lẽ chỉ có tam đệ mới có thể làm cho thôn trưởng và thôn dân khác kiêng ky."

Lý Nguyên Công cũng gật đầu phụ họa, thối không biết xấu hổ: "Đúng, hai mắt chúng ta bôi đen một cái, cũng không biết tình hình cụ thể. Lưu thị muốn hòa ly thì nhất định phải đưa bạc. Hai khuê nữ của ta sắp có thể đổi lấy lễ hỏi, cứ như vậy làm con nuôi đi ra ngoài, ta không đồng ý, tối thiểu phải bồi thường chúng ta tiền nuôi lớn hài tử

Lý Anh Nương thấy thế thì lập tức câm miệng không nói lời nào.

Tam quả phụ cố ý nhân lúc những người khác không có ở đây tới tìm Lý Anh Nương: "Anh Nương, ta cũng không tệ lắm. Trong họa có phúc, coi như là có ngày tốt đẹp. Chỉ là phụ mẫu ngươi, haiz, thương hại nhị tẩu và tôn nữ của ngươi! Cũng may phụ mẫu ngươi thương ngươi, không bán ngươi đi."

Đúng lúc này, Tam quả phụ mang theo giỏ, bên trong đặt mấy quả trứng gà.

Lý Anh Nương nhìn thấy Tam quả phụ, ánh mắt sáng ngời, vội vàng tiến lên: "Thím Tam, gần đây người có khỏe không?”

Vì thế bốn người bọn họ đi tìm người trong thôn hỏi thăm, Lý Anh Nương ở trong lều trúc nhìn, rầu rĩ không vui, nghĩ về sau nên làm gì bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.