Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 228: Thư Hòa Ly, Thư Đoạn Thân



(*) Đoạn thân: cắt đứt quan hệ thân nhân

Lý lão phu nhân cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, nhà chúng ta nuôi hài tử cần tiền cần gạo, không phải cứ uống gió là có thể lớn lên. Ngươi không muốn bỏ vốn mà nhận hai tôn nữ ngoan ngoãn của ta làm con thừa tự, cho dù có là cáo mệnh phu nhân bệ hạ thân phong cũng không thể ngang ngược như vậy."

Lúc này mọi người mới hiểu được, Lý lão phu nhân và Lý Nguyên Công không phải muốn giữ lại Lý Phương và Lý Lệ, mà muốn nhân cơ hội đòi Đức Thụy phu nhân một khoản tiền, hơn nữa còn với bộ dáng "có lý chẳng sợ".

Nếu như Lý Nguyên Công không muốn hòa ly, bọn họ còn có thể nói vài câu, nhưng Lý Phương và Lý Lệ đúng thật là đứa con của Lý Nguyên Công, cũng là do Lý gia nuôi dưỡng. Cho dù đặt chuyện này ở nơi nào, đều có thể nói là hợp tình hợp lý.

Bởi vậy, lúc này thôn dân lần lượt yên tĩnh lại, không tiếp tục xen vào.

Lưu thị tức giận, nghẹn đến mặt đỏ tai hồng: "Hai nữ nhi của ta làm việc từ nhỏ, đâu có ăn không ngồi rồi, hơn nữa, nữ nhi là do ta nuôi lớn. Khoảnh khắc ngươi bỏ rơi chúng ta, ngươi đã không có tư cách nói những lời này."

Lý Nguyên Công đã sớm chán ghét Lưu thị, hơn nữa Lưu thị hết lân này đến lần khác ngỗ nghịch với hắn ta, cho dù Lưu thị đẹp hơn trước kia một chút, nhưng Lý Nguyên Công không muốn nhìn thấy Lưu thị nữa.

Nếu không thể ở lại chỗ này, hắn cần gì phải bày ra vẻ mặt dịu dàng với Lưu thị?

Lý lão gia vẫn híp mắt, nhìn phản ứng của Liễu Phán Nhi.

"Đừng nói những thứ vô dụng này, nhận nữ nhi của ta làm con thừa tự nhưng không bôi thường cho nhà ta, tuyệt đối không được." Lý Nguyên Công cứng rắn yêu cầu, không nhận được chỗ tốt, hắn ta quyết không bỏ qua.

Thấy dì Liễu nói như vậy, Lý Phương gật đầu: "Dì Liễu, đa tạ dì"

Liễu Phán Nhi vỗ bả vai Lý Phương, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, có Tam thẩm ở đây. Bạc của Liễu Phán Nhi ta không dễ lấy như vậy."

Lý Phương sắp khóc: "Đừng đưa bạc cho cha con, thế này khác gì bán chúng con đi."

Liễu Phán Nhi đứng lên, hai tay nhẹ nhàng phủi bụi bẩn trên y phục, xếp nếp uốn ngay ngắn, tư thế ưu nhã, đoan trang hào phóng: "Các người nói cũng có lý, Lý Phương và Lý Lệ là nữ nhi của ngươi, cho dù ngươi đã vứt bỏ các nàng, nhưng ta cũng không phản bác được chuyện này. Đúng thật là ta rất thích A Phương và A Lệ, ngươi nhìn trúng điểm này ở ta, nên mới kiên trì đòi bạc. Được rồi, vậy thì cứ ra giá đi!"

Không thể quá nuông chiều nữ nhân, nếu không nàng ta có thể lên trời!

Lý Nguyên Công đã sớm không còn lễ nghĩa liêm sỉ, lúc này nghe Liễu Phán Nhi nói đồng ý đưa bạc, lập tức sử dụng công phu sư tử: "Ít hơn một trăm lượng miễn bàn!"

Bệ hạ ban thưởng nhiều vàng như vậy, Đức Thụy phu nhân rất giàu có. Nếu đã như vậy, hắn ta không cần khách sáo nữa.

Lý Nguyên Công và Lý lão thái nhìn nhau, đạt được mục đích.

Lúc này nghe thấy Liễu Phán Nhi đồng ý đưa bạc, ông ta lập tức trợn to hai mắt.

Liễu Phán Nhi cười khẽ, thái độ kiên quyết: "Chỉ có năm mươi lượng bạc, muốn lấy thì lập tức viết thư đoạn thân. Nếu không viết thư đoạn thân, chê bạc ít, vậy thì các ngươi đến quan phủ cáo trạng. Cáo thắng, quan phủ phán ta trả bao nhiêu bạc, ta sẽ cho trả cho các ngươi bấy nhiêu."

Thấy Liễu Phán Nhi sảng khoái đồng ý như vậy, Lý Nguyên Công cảm thấy vừa rồi ra giá quá ít, hơn nữa còn bị c.h.é.m xuống một nửa, nhất thời không vui.

Lý lão phu nhân kéo Lý Nguyên Công ra phía sau, nói: Đức Thụy phu nhân, một trăm lượng bạc là bạc chúng ta cầm vào tay, những người khác chia như thế nào không liên quan gì đến chúng ta."

"Được, chỉ có một trăm lượng bạc." Liễu Phán Nhi nhíu mày, suy nghĩ một chút: "Nuôi hài tử cũng không phải do một đám các người nuôi, cũng không phải do Lý Nguyên Công ngươi sinh ra. Một trăm lượng bạc này, trong đó mẫu thân chiếm một nửa, cho nên ta chỉ cho ngươi năm mươi lượng bạc."

Cả nhà này có điều e sợ, hoàn toàn không có gan đi báo quan.

Năm mươi lượng bạc nói nhiều thì không nhiều lắm, nhưng nói ít thì cũng không ít.

Lấy được số bạc này, Lý lão gia cảm thấy một nhà ông ta có thể sống không tệ.

Nhưng bạc của Liễu Phán Nhi nàng đâu phải dễ dàng lấy như vậy?

Ra khỏi thôn Cát Tường,, Liễu Phán Nhi sẽ tìm cơ hội cướp lại bạc.

Đưa bạc cho người lòng lang dạ sói như vậy, Liễu Phán Nhi vô cùng khó chịu.

Mặt khác, cả nhà Lý lão gia làm ra chuyện bán tức phụ bán tôn nữ, hơn nữa còn ác độc bán vào kỹ viện làm cho Liễu Phán Nhi càng thêm căm ghét.

Không giáo huấn những người này, Liễu Phán Nhi cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình.

Ánh mắt Liễu Phán Nhi tĩnh mịch nhưng cũng lấp lánh có thần, Lý lão gia né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng.

Nàng ấy muốn nói chuyện nhưng bị Liễu Phán Nhi ngăn lại.

(*) Có nghĩa là "một lần lao động, mãi mãi thảnh thơi”. Cụm từ này thường được sử dụng để diễn tả việc hoàn thành một công việc một lần và không cần phải làm lại hoặc lo lắng về nó trong tương lai. Nó cũng có thể ám chỉ việc giải quyết một vấn đề một lần và không cần phải lo lắng về nó nữa.

Liễu Phán Nhi muốn thông qua một bức thư đoạn thân này, nhất lao vĩnh dật"(*) giải quyết hậu hoạ cho ba mẹ con Lưu thị.

"Lưu tỷ, nếu tỷ tin ta thì đừng nói gì nữa. Cho bọn họ năm mươi lượng bạc, chúng ta có thể lấy được thư đoạn thân, thư hòa ly. Có thư đoạn thân, bất kể khi nào, bất kể nơi đâu, cho dù những người này có quan hệ huyết thống cũng không thể lấy thân phận trưởng bối áp chế A Phương và A Lệ. Thế này không tốt sao?”

Nghe nói như vậy, Lưu thị chỉ đành im lặng, cầm lấy tay nữ nhị, trấn an hai người.

Lưu thị vừa nghe thấy Liễu Phán Nhi cho bọn họ năm mươi lượng bạc thì vô cùng đau lòng.

Lý Nguyên Công vừa muốn nói chuyện đã bị Lý lão gia che miệng: "Cứ theo như ngươi nói, đưa năm mươi lượng bạc chúng ta lập tức viết thư đoạn thân. Ít hơn một lượng bạc chúng ta cũng sẽ không viết."

Nếu như bán vào kỹ viện, phỏng chừng có thể nhiều hơn. Liễu Phán Nhi cười, duỗi ra bốn ngón tay: "Bốn mươi lượng, nếu còn mặc cả cò kè với ta thì ba mươi lượng!"

Lý lão phu nhân nghẹn ngào khóc lóc kêu: "Năm mươi bạc quá ít, bán hai nha đầu kia vào nhà giàu làm nha hoàn cũng được bằng ấy bạc!"

Tuy rằng Lý Nguyên Công không hài lòng, nhưng hắn ta không dám cãi lại lời phụ thân.

Ông ta cũng biết thái độ của Liễu Phán Nhi cực kỳ cường ngạnh, muốn có nhiều bạc hơn là việc không thể nào.

Thay lề mề vì ở chỗ này, chẳng bằng cầm bạc trở về sớm một chút.

Lý lão gia biết Liễu Phán Nhi muốn cắt đứt luôn quan hệ giữa bọn họ và ba mẹ con Lưu thị.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Viết đi, đây là ngân phiếu năm mươi lượng bạc!"

Lý lão gia gật đầu, nhìn về phía đại nhi tử Lý Nguyên Công, bảo hắn ta viết.

Lý Nguyên Công cầm bạc, trong đầu trong mắt chỉ có bạc, không thèm nhìn hai nữ nhi. Dù sao cũng là tiểu nha đầu, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài đổi lễ. Hiện tại tương đương với gả nữ nhi ra ngoài sớm, rất có lời!

Liễu Phán Nhi lại lấy ra năm mươi lượng bạc, đặt ở trên bàn, sau đó cầm thư đoạn thân, thư hòa ly: "Lý Nguyên Công, ngươi cầm bạc đi, thư hòa ly, thư đoạn thân này để ở chỗ ta. Sau này Lưu tỷ, A Phương và A Lệ, không còn quan hệ gì với ngươi nữa."

Lý Nguyên Công đi tới bàn, để mau chóng lấy được năm mươi lượng bạc, hắn ta lập tức viết thư đoạn thân và thư hòa ly.

Lý Nguyên Công bày ra vẻ mặt dối trá tươi cười tham lam: "Đức Thụy phu nhân, A Phương, A Lệ có mẫu thân như ngươi, tương lai nhất định tươi sáng, ta làm phụ thân cũng không thể ngăn cản tiên đồ của nữ nhi." Lý Nguyên Công không biết xấu hổ nói, vẻ mặt đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.