Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 251: Vậy Còn Chờ Gì Nữa!



Lý chưởng quỹ sửng sốt một chút, hóa ra ở giữa còn có những duyên cớ quanh co như vậy, hắn ta đã nói rồi mà, một nữ tử tốt như Đức Thụy phu nhân, không chỉ có dáng dấp xinh đẹp mà đức tính cũng rất tốt, ai lại đi ly hôn với nữ tử thế này thì kẻ đó đúng là kẻ đại ngốc số một trong thiên hại

Một nữ tử tốt thế này, phong thái lẫn khí phách đều hơn người, có sức hấp dẫn vô cùng vô tận.

Nếu không thì thiếu gia chi lan ngọc thụ*, văn chương tài hoa, tiền đồ vô lượng nhà hắn ta cũng sẽ không thâm thương trộm nhớ Đức Thụy phu nhân!

(*) Chi lan ngọc thụ: Ý nói đến những con người tài giỏi, ưu tú, xuất sắc.

Bây giờ Lý tướng quân đã quay về, thiếu gia nhà hắn ta đã tương tư vô ích một phen rồi!

"Thì ra là vậy." Lý chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, kể từ sau khi gửi đi tin tức Đức Thụy phu nhân đã ly hôn, trong lòng hắn ta luôn luôn hỗn loạn, lo sợ thiếu gia nhà mình sẽ trở vê, muốn cưới Đức Thụy phu nhân.

Không phải nói con người của Đức Thụy phu nhân không tốt, mà là lo cho thiếu gia với tiên đồ tốt đẹp kia, giờ lại lấy một nữ tử đã ly hôn, như vậy sẽ bị người ta chỉ trích.

Bây giờ Đức Thụy phu nhân không ly hôn với trượng phu lúc đầu nữa mà còn nối lại tiền duyên, đây đã là kết quả tốt nhất rồi!

"Được, tốt quá rồi. Lão phu nhân biết được thì nhất định sẽ rất vui." Lý chưởng quỹ cười nói: "Vậy tại hạ không quấy rầy Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân dùng bữa nữa.

(*) Đập chậu cướp hoa: nguyên văn là #Š7)JX## (Hoành đao đoạt ái), cầm ngang đao đoạt ái tình - đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào cướp đoạt tình yêu của người khác.

Lý chưởng quỹ bỗng nhiên bừng tỉnh, cười đáp: "Thì ra là thế! Tới lúc đó Đức Thụy phu nhân nhất định phải gửi thiệp mời cho tại hạ đó, ngày trọng đại của ngài và Lý tướng quân, tại hạ cũng muốn tới xin uống ly rượu mừng."

"Trước đây bọn ta thành thân lần đầu tiên là ở Tây Bắc, rất đơn sơ giản dị. Bây giờ có điều kiện rồi, hơn nữa lại đã nối lại tiền duyên, cho nên muốn tổ chức lại một buổi hôn lễ tại nhà ở thôn Cát Tường, mời bạn bè thân thích tới chứng kiến." Liễu Phán Nhi trả lời, ngày thường nàng cũng tới lui qua lại với Lý chưởng quỹ rất nhiều, hoàn toàn không giấu giếm gì với hắn ta. Lý chưởng quỹ mỉm cười, hỏi: "Tổ chức hôn lễ lại lần nữa, đây là ý gì?"

Liễu Phán nhi đồng ý: "Không chỉ gửi thiệp cho một mình ngươi, ta còn muốn gửi thiệp cho Cố lão phu nhân."

Đức hạnh của thiếu gia nhà hắn ta vốn cao quý, không làm được loại chuyện đập chậu cướp hoa*.

Lý Nguyên Thanh nhẹ nhàng vỗ lên đầu Liễu Phán Nhi một cái rồi đáp: "Ta mới không nông cạn như vậy!

Lý Nguyên Thanh nhìn miếng thịt cá mà Liễu Phán Nhi gắp qua cho hắn, sau đó quay đầu nhìn Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi, nàng biết ta thích nàng nhất ở điểm nào không?”

Liễu Phán Nhi giả vờ làm bộ làm tịch, vuốt tóc làm dáng, chớp chớp mắt nói: "Đương nhiên là dung mạo yêu kiều đương lúc đẹp nhất, nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, khiến người người ghen tị của ta rồi."

Sau khi Lý chưởng quỹ ra ngoài, Liễu Phán Nhi bèn gọi Lý Nguyên Thanh: "Mau mau nếm thử món cá chiên xù này, đây là món sở trường của đầu bếp ở đây đó."

"Được rồi, vậy chàng nhất định là thích tâm hồn đáng yêu vạn dặm có một cực kỳ hiếm có của ta." Liễu Phán Nhi nhún vai một cái, nàng mới không thèm tin lời của Lý Nguyên Thanh, dáng dấp nàng xinh đẹp, ngay từ lần đầu gặp mặt, cho dù là ở trên sạp đồ nướng khói lửa mù mịt cũng khó có thể che được dung nhan mỹ lệ của nàng, lúc đó Lý Nguyên Thanh còn nhìn nàng đến ngẩn ngơ.

Mấy tên côn đồ tìm nàng gây rối kia, nàng còn chưa kịp ra tay thì Lý Nguyên Thanh đã đánh bọn chúng nằm gục, sau đó kéo lấy nàng chạy đi.

"Nghịch ngợm!" Lý Nguyên Thanh nuông chiều mỉm cười, ăn thức ăn mà Liễu Phán Nhi gắp cho hắn.

Liễu Phán Nhi cũng đang dùng bữa, thấy Lý Nguyên Thanh không nói lời nào nữa thì lại hỏi: "Chàng cái nam nhân này đúng thật là, đưa ra câu hỏi nhưng lại không cho đáp án. Nếu còn như vậy nữa, tối nay không cho phép chàng vào phòng ngủ của ta."

Lý Nguyên Thanh ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên: "Tối nay ta còn có thể vào phòng nàng sao?”

Mặt Liễu Phán Nhi đã đỏ bừng rồi: "Uống rượu ăn cơm đi!"

"Uống cạn một chén là đủ, không thể ham nhiều, buổi chiều còn phải cưỡi ngựa quay về nữa." Lý Nguyên Thanh cười nhẹ, nói khẽ bên tai Liễu Phán Nhi: "Ta thích nàng ở chỗ cho dù dưới bất cứ tình huống nào vẫn đều có thể kiên cường như một đóa hoa hướng dương vậy.

Mắt Liễu Phán Nhi có chút đau xót, nàng hơi nghẹn ngào nói: "Đó đều là vì ta từ nhỏ đã phải chịu cực khổ, không thể không vượt mọi gian nan mà tiến lên. Nếu như có người thương yêu bảo vệ và nuông chiều thì ai lại muốn kiên cường chịu khổ cơ chứ?”

Lý Nguyên Thanh ôm lấy Liễu Phán Nhi, ôm chặt lấy nàng, trán cọ qua trán nàng: "Có ta thương yêu nàng, có ta nuông chiều nàng."

Sau khi Liêu Phán Nhi nghe được lời này thì thản nhiên cười nói: "Đây là lời chính miệng chàng nói đó, không thể nuốt lời."

Lý Nguyên Thanh đáp: "Ta xin thê với trời, tuyệt đối không nuốt lời."

Khi bọn họ về tới nhà, Chu Thúy Hoa vui tươi hớn hở cầm ra một tờ giấy đỏ có viết ngày lành đi tới: "Phán Nhi, Nguyên Thanh, ta đã đi tìm Ngô đại tiên để định ngày lành tháng tốt cho các ngươi, đó là vào mười ngày sau, tức ngày mười tám tháng chạp."

Ăn cơm xong xuôi, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cùng nhau đi tới cửa hàng trang sức, mua một bộ trang sức bằng vàng, còn mua thêm một bộ trang sức ngọc trai, bỏ vào hai cái hộp, sau đó lại đi hiệu may lấy đồ cưới đã sửa xong, cuối cùng mới trở về nhà.

Nhưng hy vọng sau khi thấy được bức thư này, thiếu gia có thể buông bỏ chút tâm tư tình cảm không nên có kia.

Bức thư này được gửi đi ngay ngày hôm đó, gửi thẳng tới kinh thành.

Sau khi Liễu Phán Nhi rời đi, Lý chưởng quỹ lập tức viết thư cho thiếu gia đang ở kinh thành phương xa, nói cho thiếu gia biết nguyên nhân Đức Thụy phu nhân ly hôn, lại nói tới chuyện Lý Nguyên Thanh đã quay về từ Tây Bắc, hiện giờ hai người họ đã hòa thuận chung sống với nhau rồi, hơn nữa còn tổ chức hôn lễ lại lân nữa.

Liễu Phán Nhi cưỡi ngựa nhưng không phi thẳng một đường nhanh như bay giống như sáng sớm nay, Lý Nguyên Thanh cầm tay nàng, hai người cưỡi ngựa đi dạo. Nếu không phải vẫn còn có bốn thị vệ đi theo sau thì Lý Nguyên Thanh đã muốn ôm Liễu Phán Nhi tới cùng cưỡi chung một con ngựa rôi.

Trong nhã gian chỉ có hai người bọn họ, vừa ăn vừa nói chuyện, có khi còn chàng chàng thiếp thiếp, ngọt ngào như mật.

Chu Thúy Hoa gật đầu: "Vậy thì được, ngươi cứ yên tâm ở cạnh Phán Nhi nhà chúng ta đi, trong nhà có việc gì nặng nhọc thì phải giành lấy mà làm, đừng có "nói như rồng leo nhưng làm như mèo mửa", cái gì cũng ỷ lại vào nữ nhân. Chúng ta không nhắc tới cha nương ngươi cũng được, nhưng ngươi đã gọi ta một tiếng thím thì ta phải dặn dò ngươi mấy câu, ngươi đừng thấy phiền phức."

Chu Thúy Hoa che miệng cười trộm, ánh mắt có phần nghiên ngẫm suy tư: "Nguyên Thanh à, bây giờ mới biết vội hả? Lúc còn sớm thì ngươi đi đâu mất rôi? Phán Nhi nhà chúng ta tốt như vậy, nên phải để cho ngươi sốt ruột là điều đương nhiên. Nhưng ta nói cho ngươi biết, có sốt ruột cũng vô dụng. Ngày mười tám tháng chạp chính là ngày lành của ngươi và Phán Nhi. Nếu ngươi không vừa ý với ngày mười tám tháng chạp, vậy thì phải chờ đến tháng ba năm sau."

Lý Nguyên Thanh cười khổ, chắp tay một cái: "Thím, vậy cứ dựa theo lời người nói đi, mười tám tháng chạp, vừa vặn ta cũng có thể tranh thủ thời gian chuẩn bị nhiều hơn."

"Hả?" Lý Nguyên Thanh nhíu mày: "Thím, không thể làm sớm hơn được sao? Thời gian lâu quá."

Trong lòng Lý Nguyên Thanh vô cùng cảm kích: "Thím cũng là muốn tốt cho ta mà thôi, Nguyên Thanh sẽ không không biết tốt xấu phải trái như vậy. Sau này ta sẽ hậu tạ thím và đại thúc, cảm tạ hai người đã vất vả trước sau vì ta."

Chờ sau khi Chu Thúy Hoa rời đi, Lý Nguyên Thanh vào nhà đã thấy Liễu Phán Nhi đang gảy bàn tính, tính toán sổ sách!

Lý Nguyên Thanh ngồi xuống cạnh bên Liễu Phán Nhi, kiên nhẫn nhìn Liễu Phán Nhi tính toán sổ sách, nghĩ tới những lúc Liễu Phán Nhi xử lý việc công ở kiếp trước, biểu hiện ra ngoài đều là vẻ thản nhiên như không, tay nghề thành thạo, khiến người say mê.

Chỉ chốc lát sau, Liễu Phán Nhi đã tính xong, nàng bỗng quay đầu: "Chàng cứ nhìn ta chằm chằm như thế, không thấy chán sao?"

"Vĩnh viễn cũng không chán." Lý Nguyên Thanh đứng dậy, ôm lấy Liễu Phán Nhi từ phía sau.

Liễu Phán Nhi hé miệng mỉm cười, trách cứ: "Ái chà, cái miệng này thật là ngọt, y như biến thành một người khác vậy, chàng vẫn còn là Lý Nguyên Thanh sao? Không phải là đồ giả chứ?”

Lý Nguyên Thanh há miệng cắn nhẹ lên lỗ tai nhỏ xinh của Liễu Phán Nhi, khẽ giọng thì thâm: "Kiếp trước lúc ta sắp c.h.ế.t đã vô cùng hối hận, trong lòng ta có rất nhiều lời còn chưa kịp nói với nàng. Nàng từng nói ta giống như một cái đầu gỗ chẳng hiểu gì, cực kỳ vô vị. Thực ra trong lòng ta có vô vàn lời muốn nói với nàng, nhưng gặp nàng rồi lại không nói ra được, chỉ muốn hôn nàng, ôm nàng. Hiện giờ chúng ta phúc lớn mạng lớn, lại có thể sống lại và ở bên nhau, ta muốn nói hết toàn bộ tình yêu của ta dành cho nàng ra cho nàng biết, để không còn gì hối tiếc."

Lúc này lỗ tai vốn cứng rắn mạnh mẽ, bất khả xâm phạm của Liễu Phán Nhi cũng đã bị những lời âu yếm bất ngờ của Lý Nguyên Thanh làm cho ngọt ngấy, nàng nghiêng đầu, phong tình vạn chủng*: "Vậy còn chờ gì nữa, hôn ta đi!"

Trở về trong phòng, Lý Tiểu Bảo và Lý Nam cúi đầu, không dám ngẩng lên.

Lý Nguyên Thanh nhìn nàng, sau đó nhắm hai mắt lại, hàng mi dài khẽ run, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, giống như sự tôn tại xinh đẹp nhất trên thế gian...

Lý Tiểu Bảo vội vàng bịt chặt miệng của Lý Nam: "Nhỏ tiếng chút, nếu để nương nghe thấy thì sẽ đánh m.ô.n.g muội."

Lý Nam gạt tay Lý Tiểu Bảo: "Tiểu ca, ca tránh ra, để muội nhìn một chút." Phía dưới cửa sổ.

Lý Dung từ bên ngoài đi vào thì thấy đệ đệ và muội muội đang nằm bò bên dưới cửa sổ phòng của nương, con bé nhanh chóng lại gần xách cổ áo đệ muội lên, đè thấp giọng trách mắng: "Hai đứa không chịu học hành, chạy lung tung cái gì thế hả?”

(*) Phong tình vạn chủng: miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đây sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bê ngoài.

Lý Tiểu Bảo lập tức che mông, ngẩng đầu lên, cố ra vẻ mạnh mẽ nói: "Đệ nghe người trong thôn nói, cha nương sắp sinh em bé rồi, đến lúc đó sẽ không thương chúng ta nữa." Lý Dung sửng sốt, đưa tay véo tai đệ đệ: "Ai nói thế? Chúng ta đều là hài tử được cha nương nhận nuôi, chúng ta đã biết điều đó ngay từ khi còn nhỏ rồi. Hơn nữa, nương cũng đã nói, cho dù người có hài tử cũng vẫn sẽ đối tốt với chúng ta."

"Tiểu ca, ca nói đi." Lý Nam bĩu môi lẩm bẩm: "Muội không muốn đi, là tiểu ca lôi kéo muội đi.

"Tiểu Bảo, đệ mau nói xem." Lý Dung thúc giục: "Đệ mà không nói, ta sẽ bảo đại ca đánh đệ.

"Ban nãy ta đã nói với đệ và muội rằng đừng đi tới phòng của nương, cũng không được trốn dưới cửa sổ nghe trộm." Lý Dung hờn trách: "Nói, tại sao không nghe lời?"

Ánh mắt Lý Tiểu Bảo đã hồng hồng, cậu nhóc lấy tay áo lau nước mắt: "Nhưng đệ muốn làm hài tử do cha nương thân sinh cơ"

Lý Tiểu Bảo cực kỳ thông minh lanh lợi, nhưng đồng thời cũng vì thông tuệ quá sớm mà nội tâm vô cùng nhạy cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.