Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 354: Chuyện Mua Nhà Khiến Mẹ Chồng Nàng Dâu Tranh Cãi



Triệu nương tử cúi đầu, trong lòng cảm thấy khinh bỉ, rõ ràng là nhờ có nàng ấy nên mới có chuyện mua nhà, bọn họ mới có tư cách bàn chuyện mua nhà này, mà nàng ấy cũng là người trả nợ, dựa vào cái gì lại không thể viết tên nàng ấy cơ chứ?

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Triệu nương tử bị cái gọi là đạo hiếu của thế gian ép buộc, không thể mở miệng cãi cọ làm ầm ï lên: "Nói với phu nhân làm cái gì? Phu nhân đã nhấn mạnh mấy lần rằng cái này là phúc lợi cho người làm công. Chỉ có những người làm việc lâu năm ở điền lí mới có phúc lợi như vậy. Người duy nhất trong gia đình chúng ta có đủ điều kiện chỉ có con."

"Nếu viết tên người khác, nếu không trả nợ thì phu nhân sẽ cho người đuổi ra khỏi nhà, như vậy thì mất mặt quá, Hơn nữa cũng phải thông báo kiện cáo với quan mới có thể cầm về nhà, như vậy rất mất công. Dưới góc độ tin tưởng người làm công, phu nhân để cho ta lấy tiền công trả nợ, lấy tiền công 3 năm sau này cùng với chữ tín để trả."

Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của con dâu, Triệu phu nhân cảm thấy kiêng kị, đó cũng là sự thật. Hầu hết tiền tiêu của gia đình đều do Triệu nương tử kiếm được, hơn nữa còn dùng tên của Triệu nương tử.

Nhưng khi bà ta nghĩ nhà này viết tên con dâu vào, sau này sẽ ở nhà con dâu, bà ta cảm thấy cả người khó chịu, Chuyện này còn khiến bà ta thấy khó chịu hơn việc tách ra hơn.

"Ngươi van câu lại phu nhân đi, chuyện này không được." Triệu phu nhân ép buộc làm khó, bắt con dâu phải làm theo ý bà ta.

Triệu Đức Vượng cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, căn nhà này từ trước đến giờ đều ghi tên người đứng đầu trong nhà, trong nhà có cha mẹ và ta, viết tên nàng không thích hợp. Ngày mai nàng cũng ta đi tìm phu nhân rồi van cầu phu nhân."

Triệu nương tử nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía chồng: "Ta làm việc trong xưởng của phu nhân, tận tâm tận lực mới có mấy phần thể diện, bây giờ phu nhân ban ân điển cho ta, không chỉ bán rẻ căn nhà cho chúng ta mà còn cho phép chúng ta trả tiền theo từng đợt. Dùng tiền công để trả nợ cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống nhà chúng ta. Việc phu nhân yêu câu viết căn nhà đứng tên nhân công của mình cũng là vì cho chúng ta thể diện. Nếu như chàng muốn ởđi cầu thì tự đi mà cầu, ta không có mặt mũi nào để từ chối lòng tốt của phu nhân. Như vậy là đang tỏ ra không biết điều."

Trong lòng Triệu phu nhân có chút lạnh lẽo. Mặc dù có muỗi nhưng đã đốt cây ngải ở trước cửa.

Nàng ấy cũng hâm mộ những người trong thôn được sống trong những ngôi nhà lớn, cũng hâm mộ với những người sống ở trên trấn, ngôi nhà khang trang, hơn nữa toàn là nhà gạch ngói. Ở quê, nhà cửa của họ chỉ là những ngôi nhà trát bằng đất, nóc nhà dùng ngói để lợp.

Trong nhà có chiếu trải ở trên rơm, tuy không êm ái bằng giường nhưng có chỗ che gió che mưa là đã tốt lắm rồi.

Hơi ngạt nhưng muỗi không dám cắn người.

Bây giờ có cơ hội sống trong một ngôi nhà tốt sớm hơn, nhà chồng nàng ấy vẫn muốn đề phòng.

Nói xong, Triệu nương tử bế con đi gian phòng trúc bên cạnh.

Triệu phu nhân và con trai Triệu Đức Vượng nhìn nhau gật đầu: "Hiểu rồi."

Triệu Đức Vượng gật đầu,"Được, ngày mai chúng ta cùng nhau nói chuyện với Đức Thụy phu nhân."

Ông cụ Triệu do dự: "Các người nói tới nói lui nhưng cũng đừng làm ầm ï, vợ của Đức Vượng còn phải làm việc trong xưởng, mỗi năm hơn hai mươi lượng bạc, thu nhập ổn định, so với làm ruộng tốt hơn nhiều."

Thấy con dâu không chịu, Triệu phu nhân nổi giận nói với con trai Triệu Đức Vượng: "Ngày mai mẫu thân cùng con đến nhà Đức Thụy phu nhân. Vốn là có ý tốt nhưng lại khiến nhà mình cãi nhau. Cha mẹ vẫn còn sao nhà lại có thể viết tên con dâu?"

Sáng sớm hôm sau, Triệu nương tử đi làm việc như thường lệ, nhưng nàng ấy cứ thấy không yên lòng.

Gia đình này đang đề phòng nàng ấy nên nàng ấy cũng phải chừa một đường lui cho mình.

Sau này khi có tiền công nàng sẽ không nói ra, giấu tiền mình kiếm được rồi để dành.

Triệu phu nhân và Triệu Đức Vượng đến nhà Liễu Phán Nhi muốn Liễu Phán Nhi thay đổi quyết định của mình.

Liễu Phán Nhi vốn muốn đi ra ngoài, nhưng thấy bọn họ tới, cười như không cười nói: "Các người tới đây làm gì?”

Triệu phu nhân cười nói: "Phu nhân, gia đình đang muốn mua một căn nhà, chẳng qua là trong nhà vẫn còn trưởng bối và nam nhân, làm sao lại đề tên của nữ nhân vào được?"

Liễu Phán Nhi mỉm cười, nàng gật đầu,"Được, các ngươi muốn làm gì cũng được."

"Ta đã nói rồi mà, phu nhân lương thiện như vậy, sao có thể không hiểu phép tắc chứ?" Triệu phu nhân càng vui vẻ: "Ta câm ba mươi lạng bạc tới đây, tiền sau đó sẽ trừ vào tiên công của vợ Đức Vượng."

Nghe vậy, Liễu Phán Nhi cau mày,"Không được, trả góp không lãi suất là phúc lợi tốt mà ta dành cho nhân công của mình. Ngươi không phải là nhân công của ta mà lại muốn mua một căn nhà, vậy thì một trăm lượng bạc, một lần thanh toán là có thể lập tức sang tên nhà, các ngươi muốn viết tên ai đều được."

Triệu Đức Vượng ngại ngùng cười nói: "Lưu nương tử đừng nóng giận, mong phu nhân thứ tội. Mẫu thân ta là một bà già nhà quê không biết phép tắc, bà ấy cho rằng mua nhà là chuyện lớn, nên không thể làm ẩu được."

Lưu thị thấy Triệu phu nhân kêu la om sòm với Liễu Phán Nhi thì lập tức không vui, hơn nữa nàng ấy cũng từng trải qua hòa ly*, nghĩ đến trước kia bị nhà chồng áp bức, nàng ấy là người cống hiến nhiều nhất, nhưng không có một chút chỗ tốt nào.

Triệu Đức Vượng đã thấy Liễu Phán Nhi lợi hại như thế nào, Huyện thái gia ở trước mặt Liễu Phán Nhi cũng phải cúi đầu, một mực cung kính.

Lưu thị bước tới, lớn tiếng mắng: "Triệu phu nhân, ngươi nói ai vô lý vậy? Trước mặt ngươi là tứ phẩm cáo mệnh phu nhân, cho dù tri phủ đại nhân nhìn thấy phu nhân của chúng ta cũng phải hành lễ với phu nhân. Không để cho các người hành lễ đó là vì nể tình đồng hương. Đúng là không biết lớn nhỏ, không phân biệt được tôn tỉ trật tự?" *Hòa ly: ly hôn

Liễu Phán Nhi luôn hòa nhã dịu dàng, khiến họ quên mất danh tính khiến người ta kính sợ của Liễu Phán Nhi.

Triệu phu nhân nghe vậy lập tức nóng nảy: "Phu nhân, ngài không thể không nói lý như vậy được!"

Bây giờ nghĩ đến Lý Nguyên Công, Lưu thị vẫn tức đến ngứa răng.

Triệu phu nhân sợ Liễu Phán Nhị, lại đối với Lưu thị không khách khí: "Như vậy là bất kính với cha mẹ chồng, còn muốn tranh đoạt gia sản, cuối cùng làm ầm ï đến mức gà bay chó nhảy là tốt lắm sao?"

Lưu thị khinh bỉ nói: "Triệu nương tử không phải tới gây sự, ta thấy ngươi tới gây sự mới đúng. Tiêu tiền con dâu kiếm được mà lại còn đề phòng con dâu, các ngươi không sợ đối xử rét lạnh như vậy sẽ khiến Triệu nương tử c.h.ế.t lòng sao! Triệu Đức Vượng, mẫu thân ngươi là trưởng bối, chèn ép con dâu, chuyện này là chuyện nhà ngươi, ta cũng không quản được, nhưng ngươi là trượng phu nàng ấy mà không có chút cảm thông với thê tử của mình, ngươi không xứng làm nam nhân.

Lưu thị cười khẩy: "Sao lại là làm ẩu? Triệu nương tử làm việc trong xưởng của Liễu muội muội, tiền kiếm được cũng là của Liễu muội muội. Hạn mức mua nhà cũng là do Triệu nương tử vì công việc ở xưởng của Liễu muội muội mà có được ân huệ này. Hơn nữa Triệu nương tử cũng không phải là người ăn cơm chùa, một năm kiếm được hơn hai mươi lượng bạc, sau này tiền công sẽ trừ vào tiền mua nhà, có thể nói căn nhà này là do Triệu nương tử mua, vậy tại sao lại không thể viết tên của nàng ấy?"

Bây giờ nàng ấy nhìn thấy Triệu Đức Vượng như vậy thì tức giận phun ra một tràng.

Triệu phu nhân chỉ vào Lưu thị: "Phản rồi, ngươi thật sự phản rồi? Tự ngươi hòa ly giờ ngươi làm rối nhà người ta khiến người ta cũng phải hòa ly, ngươi thật xấu xa bỉ ổi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.