Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 355: Ai Sợ Ai Chứ?



Lưu thị mắng: "Không biết ai có tâm tư thối nát? Khi chạy nạn đói đều là con dâu gánh vác hết, nếu không thì cái mạng sống già nua thối nát ấy đã ra đi từ lâu rồi. Bây giờ ăn no mặc ấm rồi, muốn mua nhà lại chèn ép con dâu. Triệu đại nương à, bà tính toán tốt quá nhỉ, người như bà cả ngày đê phòng con dâu, bà không thấy mình phụ lòng hiếu thảo của Triệu nương tử sao? Nếu ta mà là Triệu nương tử thì đã sớm hòa ly rồi."

Triệu phu nhân giận đến run người, bà ta chỉ vào Lưu thị mà không nói nên lời.

Triệu Đức Vượng cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Lưu nương tử, xin nói năng chừa lại chút tâm đức, ngươi còn có hai khuê nữ nữa mài"

Triệu phu nhân nghe vậy lập tức phản kích: "Nếu như ngươi không tu tâm dưỡng tính như vậy, hai đứa con gái của ngươi sẽ không lấy nổi chồng."

"Nếu như có một bà mẹ chồng có lương tâm như ngươi, ta thà để con gái ta không lấy chồng." Lưu thị lạnh lùng nói, hiển nhiên là mang theo tâm tình riêng của mình.

Triệu phu nhân còn muốn nói thêm, lại bị Liễu Phán Nhi lớn tiếng mắng: "Đừng cãi nhau nữa, quy tắc chính là như vậy, nhà là phúc lợi mà ta dành cho cho nhân công của mình, ta sẽ không vì bất kỳ ai mà phá quy tắc đi. Hơn nữa, đại tẩu nhà ta hòa ly là do bên đàng trai cư xử không đúng mực. Người lớn cãi nhau đừng lây sang trẻ con. A Phương và A Lệ đang đứng dưới danh nghĩa của ta, nếu ai lại nói sau lưng vê A Phương và A Lệ nữa thì đừng trách ta không khách khí. Miêu Nhị, tiên khách!"

Triệu Đức Vượng cũng lo lắng mẫu thân hắn ta càng nói càng quá đáng, sẽ đắc tội đến Đức Thụy phu nhân, vì vậy hắn ta vội vàng kéo mẫu thân mình đi: "Phu nhân, bây giờ chúng ta sẽ rời đi ngay, thành thật xin lỗi."

Triệu Đức Vượng không nói lời nào, dùng sức lực kéo mẫu thân mình đi ra ngoài.

"Con nhìn vợ của con từ khi làm việc ở xưởng nhuộm vải, có còn để con ở trong mắt nữa không?" Triệu phu nhân nghĩ đến con dâu không vâng lời, không an phận như trước, cũng không biếu bà ta như trước đây nữa thì rất tức giận.

Triệu Đức Vượng cau mày, hạ thấp giọng nói: "Cứ coi như mẫu thân cãi thắng Lưu thị rồi sao nữa? Có ích lợi gì không? Mẫu thân không sợ Lưu thị, chẳng lẽ mẫu thân không sợ Liễu Phán Nhi sao? Chỉ cần một lời nói là có thể khiến chúng ta cút khỏi thôn Cát Tường này."

Triệu phu nhân vốn ban đầu còn rất phách lối, sau khi lời con trai nói mới cảm nhận được sợ hãi: "Vậy, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Liễu Phán Nhi sẽ không đồng ý bán nhà của chúng ta trừ khi viết tên con dâu vào đó. Còn nữa, vợ con đang làm việc ở trong xưởng, cánh cứng cáp rồi, nếu không quản lý tốt thì sau này sẽ khó yên bề gia thất, nên sẽ muốn hòa ly với con. Đi, không thể để vợ con tiếp tục làm việc trong xưởng nữa, cùng ta đi làm ở trấn trên, lương lậu tuy không nhiều nhưng có ta nhìn thì cũng đỡ hơn sau này có thể ly tán."

Triệu Đức Vượng thấp giọng nhắc nhở: "Đúng là người ta không thể công khai đuổi chúng ta đi, nhưng họ có rất nhiều thủ đoạn ở trong tối. Cho dù Liễu Phán Nhi không tự ra tay, những kẻ xu nịnh Liễu Phán Nhi không muốn lập công trước mặt Liễu Phán Nhi sao?”

Triệu phu nhân không nghĩ như vậy, hừ nói: "Chúng tôi đã đăng ký hộ khẩu, cũng đã ghi tên ở trong sách, đã là người của huyện Thôi Dương. Cho dù bà ấy, Liễu Phán Nhi có là Trấn trưởng cũng không thể đuổi chúng ta đi."

Triệu Đức Vượng do dự: "Mẫu thân, cái này một năm được hơn hai mươi lượng bạc đấy, cha và con có thể cả năm cũng không kiếm được nhiều như vậy."

Khi đi đến bên ngoài, Triệu phu nhân hất tay con trai ra rồi mắng: "Con kéo ta ra làm cái gì? Ta còn muốn lý luận với Lưu thị."

Con dâu ngày càng không nghe lời, không phải là vì kiếm được nhiều tiền sao?

Nếu không có công việc đó, làm sao con dâu có thể tự hào kiêu ngạo như vậy được nữa?

Triệu Đức Vượng cũng cảm thấy vợ mình không còn tôn trọng mình như trước, trong lòng hắn ta đã sớm bất mãn. Nhưng khi nghĩ đến mức lương cao như vậy, hắn ta lại do dự.

Thấy con trai mình có dáng vẻ không tiền đồ như vậy, Triệu phu nhân lập tức nổi giận, bà ta đi nhanh về phía trước, như một làn khói đi về phía xưởng.

Triệu nương tử đang giám sát công việc của mọi người, cực kỳ bận rộn.

Một lúc sau, Triệu phu nhân đi tới xưởng treo vải: "Vợ Đức Vượng, ngươi đi ra ngoài cho ta.

Triệu nương tử đang bận rộn, nghe thấy giọng của mẹ chồng thì hơi sửng sốt, nhưng nàng ấy cũng đi ra: "Mẹ chồng, con đang làm việc, có chuyện gì thì chờ tối nay con về rồi nó."

Triệu phu nhân nắm lấy cánh tay con dâu: "Đi với ta, chúng ta không làm nữa, không phải chỉ có vài đồng tiền sao? Còn tiếp tục làm nữa lòng dạ ngươi sẽ không yên phận! Nam nhân hay con nhỏ cũng sẽ không cần!"

Triệu nương tử nghe mẹ chồng nói như vậy thì sững sờ, lập tức muốn thoát khỏi cổ tay của mẹ chồng, nhưng lại sợ quá sức làm bà ta ngã xuống đất: "Con đang làm khá tốt tại sạo giờ lại không làm? Một tháng nhiều tiền công như vậy, con cũng không phải ngu ngốc, sao lại không làm nữa chứ? Người buông ra, con còn phải làm việc."

Thấy con trai thực sự bị dọa sợ, Triệu phu nhân càng tức giận: "Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, đúng là kẻ rượu mời không thích uống lại muốn uống rượu phạt mà. Hôm nay nếu không xin lỗi ta, không quỳ xuống nhận lỗi với chồng của ngươi, Triệu gia chúng ta không cần người con dâu như ngươi, ta muốn cho con trai ta bỏ ngươi."

Triệu nương tử vốn đã vô cùng tức giận, bây giờ nghe mẹ chồng nói như vậy nữa nên không khỏi trút giận ra: "Con đi làm công sao lại không nghe lời người? Con làm việc đàng hoàng sao lại không xứng làm con dâu nhà họ Triệu? Sao con không tuân thủ nữ tắc? Nếu như mẫu thân gây sự vô lý, làm khó con như vậy, vậy thì con thật sự cũng không muốn làm con dâu nhà họ Triệu nữa."

Thấy Triệu Đức Vượng giơ tay định đánh nàng ấy, Triệu nương tử hét lên: "Triệu Đức Vượng, nếu ngươi dám đánh ta, ta sẽ để phu nhân làm chủ thay ta. Nếu ngươi nói ta bất hiếu, vậy ngươi nói ta bất hiếu chỗ nào? Ta bất hiếu thì làm sao cống mẫu thân ngươi chạy trốn nạn đói? Bây giờ mẫu thân ngươi ăn no uống no thì quên ta đã vất vả cực khổ như thế nào? Các ngươi nói ta không tuân thủ nữ tắc? Đều nói bắt gian thì cũng phải có tang chứng vật chứng, bắt được cả đôi, ngươi thấy ta với nam nhân nào nói qua lại gì chưa? Không có chứng cứ thì đừng có nói bậy bạ, vũ hãm người khác cũng là phạm pháp đấy."

Ba ngày không đánh thì muốn leo lên nóc nhà lật ngói mà, hôm nay hắn ta nhất định phải dạy cho nữ nhân không nghe lời này một bài học.

Thấy mẹ chồng con dâu cãi nhau, Triệu Đức Vượng bước tới định can ngăn, nhưng khi nghe vợ nói vậy thì lại đ.â.m ra nóng nảy, đây thực sự là không muốn tiếp tục với hắn ta nữa.

Lời nói sắc bén của Triệu phu nhân lập tức khiến Triệu Đức Vượng vốn đầy khí phách đại nam tử đột nhiên cảm thấy tim đập lộp bộp, hắn ta không dám hạ cánh tay đang giơ cao xuống.

Triệu phu nhân mắng con dâu: "Ta xem ngươi tâm tư ngông cuồng, cánh cứng rắn rồi, còn dám cãi lời cha mẹ chồng? Ngươi không tuân nữ tắc, không vâng lời bất hiếu. Không cho ngươi làm thì không được làm nữa, ngoan ngoãn đàng hoàng cho ta, cùng ta trở về nhà, nếu không Triệu gia ta không có con dâu như ngươi!"

Triệu nương tử nghe vậy thì nổi trận lôi đình: "Hôm nay ta cũng nói ở đây luôn, Có những lời người nói đúng, Triệu gia các ngươi khiếp nhược vô dụng như vậy, thật sự không nhận nổi một người con dâu như ta! Hôm nay không phải con trai của bà bỏ ta, mà là ta muốn hòa ly với con trai bà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.