Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 357: Mạnh Mẽ Và Chống Lưng



"Đúng, con rất tốt, ta vẫn luôn biết mà." Ông cụ Triệu khen: "Con mau đi xin nghỉ đi, chúng ta đi mua nhà."

"Vâng!" Triệu nương tử đồng ý, vội vàng xoay người đi.

Khi nàng ấy vào trong xưởng, một vị phu nhân khen ngợi: "Triệu tỷ, tỷ cũng thật lợi hại. Ta còn tưởng tỷ sẽ bị đánh, không ngờ tỷ không bị đánh mà còn mắng nam nhân của tỷ một trận, cũng mắng mẹ chồng tỷ một trận luôn."

"Mẹ chồng của Triệu tỷ chính là một bà mẹ chuyên đi gây rắc rối, mắng bà ta một trận vẫn còn nhẹ."

"Triệu tỷ, nếu vừa rồi trượng phu tỷ đồng ý cùng tỷ hòa ly, tỷ có thực sự hòa ly không?" Một nữ nhân khác hỏi, thầm ngưỡng mộ sự to gan của Triệu nương tử.

Ánh mắt Triệu nương tử bình tĩnh, giọng điệu càng thêm kiên định: "Đương nhiên là hòa ly thật, nếu ta không dám thì sẽ bị bọn họ ức h.i.ế.p cả đời. Ta kiếm tiền cho bọn họ, cho bọn họ ăn ngon mặc đẹp. Bọn họ lại đối xử không tử tế với ta, tại sao ta lại không thể hòa ly? Phu nhân cũng sẽ không vì ta hòa ly mà không cho ta làm việc ở đây nữa. Chỉ cần làm tốt, phu nhân cũng sẽ đối xử tử tế. Quách nương tử chính là tấm gương mà chúng ta cần noi theo, làm phu tử ở học đường, quả là một cuộc sống thần tiên, chẳng phải tốt hơn là bị cha mẹ chống bắt nạt, bị trượng phu khét bỏ coi khinh sao?"

Mọi người nghe thấy lời Triệu nương tử nói thì mắt càng sáng lên.

Đúng, trước kia không dám hòa ly là do nhà chồng không muốn chứa chấp, nhà mẹ đẻ không về được, cũng không có nghề ngỗng gì để kiếm tiên nuôi sống bản thân, thế nên dù khổ dù mệt cũng phải chịu đựng.

Những người khác vẫn còn bàn luận sôi nổi, có người hâm mộ sự kiên cường của Triệu nương tử, cũng có người cảm thấy Triệu nương tử như vậy không tốt, gia đình không hòa thuận.

"Chị Triệu, vừa rồi cha chồng chị nói, mua nhà đặt trên tên chị, là thật hay giả? mẹ chồng chị và đàn ông cãi nhau một hồi, cũng là bởi vì mua nhà sao?" một người phụ nữ hỏi,"Mua nhà này phải hơn trăm lượng bạc, chị Triệu, nhà chị thật có tiền, có thể mua nổi nhà."

"Về nhà vừa nghe ta nói vậy, họ lập tức tỏ vẻ không vui. Không vui thì thôi, nhưng không ngờ họ còn làm âm lên với ta, đừng hòng ta chiều theo tính tình của họ. Sau đó cha chồng thấy ta kiên quyết quá nên không dám nhắc tới hòa li nữa, chủ động đề nghị để ta đứng tên. Nhớ kỹ, nữ nhân chúng ta phải cứng rắn. Chúng ta có phu nhân làm chỗ dựa, sợ cái gì. Được rồi, không nói với các ngươi nữa, Sở nương tử, ngươi trông giúp ta một lát nhé, ta đi mua nhà."

Triệu nương tử cười: "Nhà ta nào có mấy trăm lượng bạc gì, nhưng tính cũng được ba mươi lượng. Phu nhân cho chúng ta một ân điển, được trả góp theo kỳ. Tạm ứng trước một phần, số còn lại sẽ trừ vào lương và không tính lãi. Chỉ chúng ta mới có cơ hội này, hơn nữa phu nhân còn nói, hầu như tiền mua nhà đều do chúng ta kiếm, để chúng ta đứng tên là chuyện đương nhiên.

"Triệu tỷ, vừa nấy cha chồng tỷ nói mua nhà cho tỷ đứng tên, phải thật không vậy? Mẹ chồng tỷ âm ï với phu quân một trận cũng vì chuyện mua nhà sao?" Một phụ nhân hỏi: "Mua một căn nhà cũng tốn mấy trăm lượng bạc. Triệu tỷ, nhà tỷ giàu thật đó, mua nổi một căn nhà."

Triệu nương tử thu xếp xong rồi quầy quả rời đi.

Nhưng bây giờ thì khác, các nàng kiếm được nhiều tiên hơn đàn ông, mắc mớ gì phải xem sắc mặt đàn ông mà sống? Hà cớ gì còn chịu cảnh bị cha mẹ chồng ức hiếp?

"Tối nay về ta cũng phải nói với người nhà mau chóng mua một căn nhà, thế thì không phải ở trong lều trúc nữa." Nhà Sở nương tử ở sát vách nhà Triệu nương tử.

Tuy không kiếm được nhiều tiên như Triệu nương tử, nhưng một tháng cũng được một lượng bạc. Vả lại chồng nàng ta làm việc trên công trường xây dựng, cũng kiếm được một lượng bạc, vì vậy áp lực mua nhà không lớn.

"Lỡ cha mẹ chồng và phu quân ngươi không đồng ý, chẳng lẽ ngươi cũng làm ầm lên à?" Một phụ nhân hỏi.

Sở nương tử cười cười: "Ta không gây sự gì cả, có Triệu tỷ làm ví dụ, cả nhà dọn đến sống trong một căn nhà rộng rãi sáng sủa, ngày nào ta cũng dẫn phu quân và con cái đến nhà Triệu tỷ, thấy người khác sống sung sướng như vậy, họ chắc chắn sẽ chủ động đề nghị mua nhà cho mà xem."

Nghe đến đây, mọi người đều cảm thấy cách này rất hay.

Không phải ai cũng có gan đấu tranh với người nhà, nhưng có hằng hà sa số cách để đạt được mục đích! Sự cám dỗ của một căn nhà khang trang đủ khiến người ta thay đổi suy nghĩ.

Lúc Triệu nương tử quay về xưởng, ông cụ Triệu đang giận dữ mắng con trai: "Thành sự không đủ, bại sự có thừa, để các ngươi đi thỉnh cầu Đức Thụy phu nhân. Được thì được, không được thì thôi. Các ngươi thì hay lắm, còn dám đến xưởng gây phiền toái cho vợ ngươi. Không mở to mắt ra mà xem, một tháng một lượng rưỡi bạc, hai cha con chúng ta làm một tháng mới kiếm được. Nhỡ gặp đúng dịp thời tiết xấu còn chả kiếm được đồng nào."

Mặt Triệu Đức Vượng lộ rõ vẻ oan ức: "Cha, con đây không phải lo nương tử độc lập rồi khinh thường con sao? Nương cũng nói không được để nương tử muốn làm gì thì làm nên con mới đến đó uy hiếp."

"Ta thấy các ngươi đúng là mơ giữa ban ngày." Ông cụ Triệu tức giận nói: "Ngươi ngay cả vợ ngươi cũng không uy h.i.ế.p được, ngươi cảm thấy ngươi có thể uy h.i.ế.p Đức Thụy phu nhân sao?”

Không tự lượng sức mình, còn ngu xuẩn.

Ông cụ Triệu gật đầu, không hy vọng nhi tử làm chuyện hồ đồ: "Đó là đương nhiên. Chỗ nương ngươi ta sẽ đi nói, ngươi và thê tử của ngươi lo chung sống hòa thuận vào. Đừng nghe mấy lời nương ngươi nói, hở ra tí lại đòi ngươi bỏ vợ rồi cưới cho ngươi cô nương trẻ đẹp. Toàn lời hù dọa vợ ngươi thôi, nhà chúng ta làm gì có tiền cho ngươi Cưới vợ mới."

Ông cụ Triệu gật đầu: "Không để vợ ngươi đứng tên, với những lời ngươi và nương ngươi vừa nói và những chuyện ngươi vừa làm, ngươi cảm thấy vợ ngươi còn muốn sống cùng ngươi không?"

"Ngươi xem, Lưu thị trước kia là vợ của Lý Nguyên Công, sau khi hòa ly, không chỉ sống vui sống khỏe mà đến hai đứa con gái cũng vừa có năng lực vừa xinh đẹp nết na. Quách nương tử kia nữa, hòa ly rồi còn được làm thầy dạy chữ. Vậy nên nơi này khác hẳn ở quê, đừng giở mấy thủ đoạn đó ra mà giải quyết vấn đề."

Ông cụ Triệu cũng cảm khái: "Đương nhiên rồi. Ngươi xem Đức Thụy phu nhân kia, kiêu ngạo không chịu được. Ở trước mặt nàng, huyện thái gia cũng phải cúi đầu phận tôi, ngươi và nương ngươi lại dám nói này nói nọ. Cũng may nàng hiền lành, nếu gặp trúng người lòng dạ hiểm độc, các ngươi đừng mơ có đường sống."

Triệu Đức Vượng bây giờ vẫn nhớ như in ánh mắt vừa tức giận vừa thất vọng của thê tử, thở dài nói: "Bất luận là nam hay nữ, cứ có bản lĩnh là có khác biệt."

Triệu Đức Vượng xấu hổ nói: "Trước đây con luôn cảm thấy khó chịu khi bị nữ nhân cưỡi lên đầu. Nhưng thái độ của nương tử quá cứng rắn, con lại không dám. Nhưng nương con sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, phiền cha khuyên nhủ nương hộ con nhé."

Triệu Đức Vượng gãi đầu: "Cha, con biết sai rồi! Nhưng nhà phải do nương tử đứng tên thật ư?”

"Hơn nữa, vợ ngươi bây giờ là thủ hạ đắc lực của Đức Thụy phu nhân, ngươi và vợ ngươi hòa ly, ngươi cảm thấy chúng ta sống ở thôn Cát Tường nổi không? Tiểu Thạch Đầu ngoan như vậy, Quách nương tử khen ta, nói thằng bé học giỏi lắm. Ta không muốn Tiểu Thạch Đầu không có mẹ, không muốn Tiểu Thạch Đầu khổ sở sống dưới sự quản lý của mẹ kế. Nếu ta biết ngươi lại ra tay với vợ ngươi, ta sẽ không tha cho ngươi, kiểu gì cũng phải đánh ngươi một trận tơi bời trước rồi nói."

Triệu Đức Vượng bị phụ thân nói đến độ ủ rũ cụp đuôi: "Cha, con biết sai rồi, không dám tái phạm nữa"

Tính tình của hắn ta vốn đã mềm yếu, bây giờ hiểu được mất nặng nhẹ thì bắt đầu khúm núm như chuột.

Triệu nương tử ra khỏi xưởng, đi theo sau phu quân và cha chồng.

"Cha, ngươi đi lấy bạc trước đi, ta qua chỗ Đức Thụy phu nhân xin thứ tội, suy cho cùng vừa nãy mẹ chồng đã nói vài lời bất kính trước mặt phu nhân rồi."

Ông cụ Triệu cười ha hả: "Đi đi, ngươi được phu nhân trọng dụng, cũng giúp ích cho Thạch Đầu sau này thi công danh."

Triệu nương tử cười nói: "Vẫn là cha nhìn xa trông rộng."

Mặc dù cha chồng xảo quyệt cực, nhưng ông ấy luôn muốn cả nhà trở nên tốt hơn.

Dù ông hơi ích kỷ nhưng Triệu nương tử hiểu, hơn nữa còn rất tôn trọng.

Không giống mẹ chồng, chỉ muốn lấy cái chức mẹ chồng ra để hếch mặt với nàng ấy, làm người ta ghét không chịu được.

Nếu cuộc sống dễ chịu hơn, Triệu nương tử còn được chăm sóc con trai, cho nó một môi trường giáo dục cực tốt, một gia đình trọn vẹn.

Liễu Phán Nhi cười cười, không thèm để bụng: "Ta nào có quan tâm, ngày nào ta cũng bận nhiêu việc như vậy, nếu bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận, ta tức đến khi nào mới xong? Ngươi làm việc cho ta, ta đương nhiên sẽ làm chỗ dựa cho ngươi. Tự ngươi cáng đáng được thì không ai có thể ép buộc hay bắt nạt gì ngươi."

Liễu Phán Nhi và Lưu thị nghe Triệu nương tử nói, biết Triệu nương tử không có ý định hòa ly.

"Cha chồng ta trốn phía sau, thấy chuyện đi về hướng bế tắc thì lập tức đứng ra răn dạy mẹ chồng và phu quân ta một trận, hơn nữa còn đồng ý để ta đứng tên nhà, lấy làm trấn an ta."

Triệu nương tử vô cùng cảm động, gật đầu: "Đa tạ phu nhân, mẹ chồng và phu quân của ta đều là loại người ưa bắt nạt kẻ yếu. Vừa nãy họ đi tìm ta, bị ta mắng cho một trận. Họ còn muốn lấy hòa ly ra dọa dẫm ta, ta đồng ý ngay, sau đó đến lượt họ bị dọa."

Nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu, bây giờ Triệu nương tử đã chiếm thế thượng phong, người nhà chồng kia sẽ không dám bắt nạt nàng ấy như trước.

Triệu nương tử đi tới trước mặt Liễu Phán Nhi, quỳ xuống đất dập đầu: "Phu nhân, khiến ngài khó xử rồi!" Triệu nương tử cười, cảm tạ sự thấu hiểu của Lưu thị và phu nhân: "Tất cả đều nhờ phu nhân đã cổ vũ ta, đại ân đại đức của phu nhân, ta ghi lòng tạc dạ. Ta chỉ là một phụ nhân bình thường, không có bản lĩnh gì lớn, nhưng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức quản lý xưởng nhuộm vải của phu nhân thật tốt."

Lựa chọn khác nhau nhưng mục đích giống nhau, họ đều hy vọng được đấu tranh và sống một cuộc sống tốt hơn.

Lưu thị cười nói: "Như vậy cũng không tệ, bất kể thế nào, chúng ta đều mong ngươi sống tốt. Cha mẹ chồng và phu quân của ngươi đều nhượng bộ, đúng là không cần đến mức cá c.h.ế.t lưới rách. Dù sao ở giữa còn có một cậu con trai, ngươi đã quyết định vậy thì phải sống thật tốt. Thà sống tự cường tự lập còn hơn sống uất ức hèn nhát."

Kết quả như vậy cũng không tệ.

Ông cụ Triệu không dây cà ra dây muống, đánh thẳng vào vấn đề: "Nhà chúng ta may mắn có con dâu nên mới tích góp được nhiều bạc như vậy. Phu nhân, nhà ở sẽ do nương của Thạch Đầu đứng tên. Kính xin phu nhân viết luôn khế ước ở ngay chỗ này, hôm nay chúng ta lập tức đi mua nhà, tranh thủ trời đẹp chuyển chút gia sản này của chúng đến nhà mới. Cố gắng trong tối nay là dọn tới ở luôn."

Triệu nương tử vừa cảm kích vừa vui mừng: "Đa tạ phu nhân!"

Nói được một lúc, ông cụ Triệu dẫn theo con trai là Triệu Đức Vượng đến.

Liễu Phán Nhi đang chờ câu này của Triệu nương tử: "Thấy ngươi có phần trung thành này, ta rất vui. Chăm chỉ làm việc, xưởng càng lúc càng lớn, ngươi cũng sẽ càng ngày càng bận rộn, nhưng ta cam đoan, tiền lương của ngươi chắc chắn sẽ không phụ công sức mà ngươi đã bỏ ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.