Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 379: Mời Khách Dự Tiệc



"Ta nghĩ các ngươi biết chữ, hơn nữa làm việc ổn thỏa, cũng đã đi đến không ít nơi, vì vậy ta đã nghĩ Đường đại ca và Hoắc lão đệ mang theo hương liệu của chúng ta, đi theo thương đội, cùng nhau lấy những hương liệu mang theo này bán cho những nơi giàu có và đông đúc như Kim Lăng, Dương Châu và Hàng Châu."

"Ta tìm được thương đội có thể tin tưởng được, đó là Cố gia. Có Cố quản sự làm người đại diện, dọc theo đường đi cũng có thể giảm bớt được không ít chuyện. Chỉ có điều, tiếp theo các ngươi đi qua, phải xem nhiều nghĩ nhiều, tìm kiếm khách hàng chính thuộc về chính chúng ta."

Hoắc Thành Đạt nghe nói như thế, biết phu nhân đây là muốn trọng dụng bọn họ, cũng hy vọng bọn họ có thể tìm hiểu đầy đủ tin tức, trước tiên hoàn thành công việc buôn bán, cung kính trả lời: "Vâng, thưa phu nhân."

Trên mặt Đường Vân Sơn lộ ra vẻ do dự, nhìn một ống tay áo trống rỗng của chính mình một chút: "Phu nhân, tiếp đó ta cũng muốn ra ngoài làm việc, nhưng một cánh tay của ta bị chặt đứt, ngộ nhỡ chậm trễ chuyện của phu nhân, trong lòng ta sẽ rất áy náy."

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Đường đại ca, huynh đừng đánh giá thấp bản thân mình. Sở dĩ ta muốn huynh đi theo, không chỉ vì coi trọng thực lực của huynh, mà còn nhìn trúng sự thận trọng của huynh. Khi đi ra ngoài, càng cần phải cẩn trọng hơn nữa. Cho dù là điều tốt hay xấu, huynh đều nghĩ tới trên đường sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng lại có thể xử lý ổn thỏa tốt đẹp. Vậy so với chỉ biết đánh đánh g.i.ế.c giết, càng thêm quan trọng.

Hoắc Thành Đạt khen ngợi: "Trước đây tướng quân cũng đã từng tán thưởng huynh ấy, Đường đại ca rất cẩn thận lại thận trọng, thường xuyên giao lại một số việc vô cùng trọng yếu cho Đường đại ca. Bây giờ chúng ta đi buôn bán, còn đi theo thương đội của Cố gia, có Đường đại ca đi theo, trong lòng ta cũng yên tâm."

Đường Vân Sơn nghe được tướng quân phu nhân cùng Hoắc Thành Đạt đều nói như vậy, nếu hắn ta lại từ chối, cũng không thỏa đáng, đứng dậy, khom mình hành lễ: "Đa tạ phu nhân tin tưởng, Đường mỗ nhất định sẽ dốc hết toàn lực."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Các ngươi chọn thêm mười người, kín miệng, giỏi công phu, còn phải là người thông minh một chút. Một nhóm có mười hai người. Chọn được người phù hợp rồi thì đến chỗ ta báo cáo, các ngươi đi ra ngoài làm việc, tất chi tiêu đều tính ở chỗ của ta, tiền công cho các ngươi là năm lượng bạc mỗi tháng, khi trở về, căn cứ giá trị vật phẩm bán được, ta còn sẽ cho thêm phần thưởng."

Đường Vân Sơn suy nghĩ một chút: "Hàng xóm sát vách nhà của ta là Tôn Đại Khiêm có võ công không tôi, hơn nữa tính tình cũng thận trọng, chọn hắn ta đi. Một nhà Trân đại ca vừa mới đến, nhưng hai đứa con của hắn ta, hai huynh đệ Trân Thanh Tùng và Trân Thanh Sơn, mặc dù kinh nghiệm trên đời của bọn họ ít hơn một chút, nhưng họ tuổi còn trẻ, võ công cũng không tệ, để bọn họ đi theo làm việc chạy vặt...

Hoắc Thành Đạt cùng Đường Vân Sơn đều hết sức vui vẻ: "Đa tạ phu nhân!"

"Vâng, thưa phu nhân." Hoắc Thành Đạt và Đường Vân Sơn đáp ứng, sau đó cáo từ quay vê.

(Hình như chỗ này tác giả viết sai tên Cố gia thành Giả gia ấy, đây là raw nha: 2 2% ãil#S9lñifS SE)

"Đúng rồi, ta đã mời Cố quản gia, còn có Cố quản sự của thương đội Cố gia, cùng với Lý chưởng quỹ từ Mỹ Vị lâu, đến nhà làm khách. Hai người các ngươi phụ trách công việc buôn bán mà ta giao phó, các ngươi cũng ở lại đây luôn đi. Để cho ta giới thiệu các ngươi luôn, mọi người nhận biết và hiểu rõ về nhau, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."

Đi trên đường, Hoắc Thành Đạt hỏi Đường Vân Sơn: "Đường đại ca, mười người còn lại chúng ta nên lựa chọn như thế nào?"

Mặc dù đi ra ngoài làm việc, tương đối vất vả, mà còn có thể gặp phải những nguy hiểm nhất định, nhưng tiền công cũng có phần hậu hĩnh, tiền thưởng cũng nhiều.

Đường Vân Sơn giới thiệu năm người, lại yêu câu Hoắc Thành Đạt chọn lựa năm người, sau khi cả hai người thỏa thuận xong, mỗi người đều trở về tìm người, truyền đạt ý tứ của phu nhân xuống phía dưới.

Nếu có ai bằng lòng đi thì nhanh chóng thu dọn hành lý, nội trong vài ngày nữa sẽ lên đường.

Nếu có ai không muốn, bọn họ cũng có thể chọn những người khác lại từ đầu trong thời gian sớm hơn.

Tôn Đại Khiêm từ chỗ của Đường Vân Sơn biết được có thể đi theo thương đội cùng nhau bán hương liệu, hơn nữa tiền công là năm lượng bạc một tháng, hắn ta vô cùng hài lòng, đáp ứng ngay lập tức.

Khi vê đến nhà, hắn ta nhờ thê tử là Tôn nương tử thu dọn hành lý, không ngờ Tôn nương tử lại không đồng ý cho Tôn Đại Khiêm ra ngoài.

"Phu quân, chàng ra ngoài làm sao mà yên ổn như ở nhà được?" Tôn nương tử nhỏ giọng nói thâm: "Một tháng chỉ có hai lượng bạc, phu nhân đây là muốn các chàng bỏ hết sức lực sao, vậy cũng quá là không coi người ra người rồi đi?"

Tôn Đại Khiêm nghe thê tử nói như vậy, sắc mặt lập tức đen lại: "Bình thường một tháng là hai lượng bạc, nhưng hiện tại ta đi ra ngoài làm việc, một tháng năm lượng bạc, trở về còn có tiên thưởng. Đi thêm mấy lần, nói không chừng chúng ta có thể mua được cả viện tử đó."

Vừa nghe nói một tháng có năm lượng bạc, sắc mặt Tôn nương tử lúc này mới tốt lên: "Ta chỉ là ở trước mặt chàng nói một chút, ở bên ngoài cũng không có nói. Tuy rằng tiền công cao, nhưng cũng rất nguy hiểm. Chàng đi ra bên ngoài phải cẩn thận một chút. Nếu gặp nguy hiểm thì nhanh chóng trốn đi, chớ có cậy mạnh. Người già, nữ tử và trẻ nhỏ một nhà chúng ta đều trông cậy vào chàng, nhất định phải bình an trở vê."

Mặc dù làm cho hắn ta rất không vui, nhưng nàng ta có một ưu điểm là đặt hắn ta và con cái ở trong lòng.

"Ta thường xuyên nghe Đường đại ca và Đường đại tẩu nhà sát vách nói muốn mua nhà, cả nhà bốn người đã làm việc rất vất vả, khi họ mua nhà thì chúng ta không có tiền mua nhà, tuy rằng không phải trả tiền thuê nhà, nhưng dù sao đó cũng không phải là nhà của chúng ta."

"Ta hiểu rồi, phu quân. Đến lúc đó ta sẽ xem xem, chỉ cần có chỗ thích hợp, ta sẽ tìm việc làm." Tôn nương tử đáp ứng, vì để không bị so sánh với những người khác, nàng phải cố gắng.

Đường gia bên cạnh có thể mua được nhà, nếu nhà bọn họ không mua được, chẳng phải so với Đường nương tử thì nàng ta không bằng sao?

Mặc dù Tôn nương tử không muốn làm việc, nhưng nàng ta cũng cảm thấy những gì trượng phu nói rất có lý.

Tôn Đại Khiêm quay lưng cười trộm, thê tử chính là thế này, tuy rằng nàng ta không có ý xấu, nhưng một bụng lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa còn thích chiếm tiện nghi, chèn ép điểm mạnh, không muốn bị so sánh với người khác.

Tôn Đại Khiêm gật đầu: "Bây giờ phụ mẫu đều có việc để làm, con cái cũng được đưa đến học đường để đọc sách. Nàng rảnh rỗi ở nhà cũng đừng có đông gia dài tây gia ngắn nữa, tìm việc làm đi, vậy cũng có thể kiếm được ít tiên, sớm ngày mua được nhà."

Cố quản gia cười nói: "Không phải chỉ là tốt đâu? Lão phu nhân của chúng ta suýt nữa nhận Đức Thụy phu nhân làm khuê nữ đấy! Cuối cùng không thành, cũng là bởi vì Đức Thụy phu nhân và thiếu gia chúng ta cùng vai phải lứa với nhau, nếu như nàng được nhận làm con gái nuôi thì bối phận sẽ kém đi!"

Ngày hôm sau, Cố quản gia cùng Cố quản sự của thương đội Cố gia, còn có Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị lâu, đáp ứng lời mời đến trấn Cát Tường.

Trên xe ngựa, Cố quản sự của thương đội nhìn về phía đại ca Cố quản gia: "Đại ca, Đức Thụy phu nhân này cùng Cố gia chúng ta quan hệ tốt lắm hả?"

Đường gia sát bên cạnh, phu thê hai người cũng đang trò chuyện, động viên, dặn dò lẫn nhau.

"Thời điểm lão phu nhân ở nhà, Đức Thụy phu nhân thường xuyên đến thỉnh an, còn sẽ tặng đồ mới nào đó tới đây trước. Mỗi lần nàng tới đây, đều có thể pha trò khiến lão phu nhân cười ha ha, tâm tình vui sướng."

Thương đội Cố quản sự bình thường buôn bán ở khắp trời nam biển bắc, chưa bao giờ gặp qua Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhị, vì vậy cũng không cảm thấy rằng nàng có bao nhiêu lợi hại.

Đang đắn đo không biết mối quan hệ giữa hai nhà như thế nào, cho nên hắn ta không thể không hỏi đại ca Cố quản gia.

"Đại ca, quãng thời gian trước ta cũng nhận được thư, do thiếu gia cho người đặc biệt gửi tới từ kinh thành, nhờ ta phải hỗ trợ Đức Thụy phu nhân bán những hương liệu kia, tất cả nghe theo sự an bài của Đức Thụy phu nhân." Thương đội Cố quản sự trầm giọng nói: "Không thể giống như năm ngoái sao, bán ớt cho chúng ta, chúng ta lại cho Cố gia vận chuyển đến những nơi khác để bán."

Cố quản gia nở nụ cười: "Nói cho đệ biết, chúng ta mua từ Đức Thụy phu nhân bên kia với giá ba mươi văn tiền một cân, đệ ở bên ngoài bán bao nhiêu bạc một cân? Lợi nhuận của Đức Thụy phu nhân không bằng một phần mười của Cố gia chúng ta. Đệ cảm thấy Đức Thụy phu nhân không biết sao? Sở dĩ năm ngoái nàng nguyện ý hợp tác với chúng ta, là bởi vì căn cơ của phu nhân không sâu, cũng không có nhân lực đi khắp nơi bán những loại hương liệu này."

"Năm nay, trượng phu của Đức Thụy phu nhân, Lý tướng quân, đã đi khắp nơi chiêu mộ thuộc hạ ngày xưa của mình, họ trung thành với hắn, đương nhiên cũng trung thành với Đức Thụy phu nhân. Có những người này hỗ trợ, Đức Thụy phu nhân có thể bán những hương liệu này mà không cần đến Cố gia chúng ta. Đệ đừng chỉ nhìn vào lợi nhuận nhỏ mà quên đi giao tình giữa hai nhà. Thiếu gia có thể thăng lên tới tứ phẩm nhanh như vậy, cũng ít nhiều là nhờ Đức Thụy phu nhân."

Thương đội Cố quản sự gật đầu: "Đại ca, ta hiểu rồi. Lý chưởng quỹ, ngươi kinh doanh Mỹ Vị lâu, ngươi cùng Đức Thụy phu nhân giao thiệp rất nhiêu, ngươi cảm thấy Đức Thụy phu nhân là dạng người như thế nào?”

Lý chưởng quỹ suy nghĩ một chút, sau đó cười khẽ: "Phu nhân quả thật có tâm địa thiện lương, hơn nữa làm việc quang minh lỗi lạc, đặc biệt thông tuệ, không hạn chế theo khuôn mẫu. Cố nhị ca, thời điểm huynh nói chuyện với phu nhân, cũng đừng cho rằng nàng như một nữ tử bình thường."

Nghe thấy đại ca và hảo hữu* đều khen ngợi Liễu Phán Nhi rất nhiều, Cố quản sự của thương đội cũng thêm phần tò mò, nhất định phải tìm hiểu kỹ về Đức Thụy phu nhân, người được ngưỡng mộ từ lâu: "Hôm nay ta đây nhất định phải quan sát thật kỹ mới được.

*hảo hữu: bạn tốt

Cố quản gia cười nói: "Ha ha, có rất nhiều chuyện khiến đệ tò mò đấy. Cày Khúc Viên là do chính Đức Thụy phu nhân cải tiến từ cày thẳng đứng. Nhiều người như vậy không cải tiến được, nhưng Đức Thụy phu nhân đã thay đổi rất tốt, được bệ hạ khen ngợi và trọng thưởng, nó còn được phổ biến khắp nơi. Nơi xay bột trong thôn của chúng ta được bên trên tu sửa rất tốt, không cần sử dụng sức kéo của trâu bò mà sử dụng sức nước, đó cũng là ý tưởng của Đức Thụy phu nhân, đồng thời vẽ ra bức họa để những người thợ thủ công chế tạo."

"Hôm nay nói vê hương liệu thì là, những người Hồ đã vận chuyển nó đến Đại Chu của chúng ta từ rất xa, giá cả tăng lên gấp mấy chục lần, nhưng nguồn cung ở Đại Chu lại thiếu hụt so với nhu cầu. Những người khác cũng đã thử gieo trông nó ở Đại Chu, nhưng không thành công, thế mà Đức Thụy phu nhân lại thành công. Cải tiến cách gây giống và gieo trông lúa nước, hai vụ lúa đầu tiên lập tức chín ngay, so với lúa địa phương thì sớm hơn từ nửa tháng đến hai mươi ngày, tranh thủ thời gian quý báu cho việc gieo trông vụ lúa thứ hai. Đệ ở bên ngoài hiểu biết sâu rộng, đừng nói không có nữ tử nào lợi hại bằng phu nhân, ngay cả nam tử tài giỏi như phu nhân cũng không có nhiều đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.