Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 386: Dù Sao Cũng Không Phải Ngươi!



Vương ma ma cuống cả lên, vội ra đỡ tiểu bá vương Trịnh gia dậy: "Ở đâu ra nha đầu quê mùa thế này? Dám xô ngã thiếu gia nhà ta. Thiếu gia nhà ta chơi với ngươi là vinh hạnh của ngươi, đừng nói là một con vịt gỗ, dù có là một con vịt vàng thì Trịnh gia bọn ta cũng mua được, mau đưa con vịt đó cho thiếu gia nhà ta."

Liễu Phán Nhi không ngờ con thuyên tình bạn của đám trẻ bảo lật là lật ngay được, mới nãy hãng còn chơi vui vẻ lắm mà. Nàng vốn định an ủi tiểu thiếu gia Trịnh gia mấy câu, nào ngờ Vương ma ma kia lại nói năng kiểu đấy.

Lý Dung thường ngày cưng em gái nhất, lập tức chạy đến cạnh Lý Nam, kéo Lý Nam ra sau, đáp lại đầy cay nghiệt.

"Nhà bà có vịt vàng thì đi mà chơi với vịt vàng nhà bà ấy, khi không lao vào cướp vịt gỗ của em gái ta làm gì? Rõ ràng là thiếu gia nhà bà động thủ trước, em gái ta chỉ đánh lại mà thôi, dù có thất lễ thì cũng là vì thiếu gia nhà bà làm càn. Xin nhắc lại rõ ràng lần nữa với bà, mẫu thân ta là cáo mệnh Đức Thụy phu nhân tứ phẩm do bệ hạ đích thân sắc phong, cha ta là Chấn Uy tướng quân tứ phẩm, cao hơn hẳn bốn bậc so với lão gia Trịnh gia nhà bà. Dám nói nhà chúng ta là nha đầu điên à, người đâu, bẻ miệng ra cho †a."

Hoắc Thành Đạt đang ở gần đó, mới nãy đã định lao đến dạy dỗ Vương ma ma này, bấy giờ nghe được lời của Lý Dung, đã nhanh chóng chạy tới, tặng cho Vương ma ma hai cái tát: "Nhớ lời, lần sau đừng để cái miệng hại cái thân nữa."

Lúc này, Trịnh phu nhân cũng đi đến, thu vào mắt chỉ có hình ảnh con trai đang khóc, lại thấy thị vệ của Liễu Phán Nhi đánh người làm của mình, nàng ấy nhất thời nổi giận, hạ giọng nói với Liễu Phán Nhi: "Dừng tay, không ngờ một kẻ thấp hèn lại dám ngang ngược trước mặt bổn phu nhân như vậy. Lẽ nào người đức cao vọng trọng như Đức Thụy phu nhân lại dung túng mãi cho nô gia hành hung người khác thế sao?"

Liễu Phán Nhi vẫn ngồi trên ghế nhỏ, cười như không cười nhìn Trịnh phu nhân: "Nghe bảo Trịnh gia là gia tộc lớn giàu có, rất trọng lễ nghi quy củ. Đến hôm nay xem chừng cũng chỉ có vậy. Nhà người không quản được điêu nô, không dạy được con ngoan, đến khi ra ngoài thấy cáo mệnh phu nhân cấp cao hơn cả chồng người còn không biết điều, không phân rõ đúng sai đã ngoạc mồm ra kêu than. Đúng là để ta mở mang tri thức đấy! Để đến Dương Châu, ta nói lại với thủ bị của Trịnh đại nhân ở đó một tiếng, xem thử liệu có phải quy củ Trịnh gia trước nay đều thế hay không."

Chỉ vài câu nói nhẹ bãng đã khiến Trịnh phu nhân đang nổi trận lôi đình nhất thời c.h.ế.t lặng. Mới nãy nàng ấy đã thấy con trai mình động thủ trước, còn tưởng Liễu Phán Nhi sẽ nhượng bộ, nào ngờ lại cứng rắn đến vậy.

"Ta khuyên ngươi nói năng lễ độ đi, ta là cáo mệnh phu nhân đích thân bệ hạ sắc phong, trong thánh chỉ bệ hạ khen ta nhiều lắm. Nếu ngươi dám nói xấu ta một câu thì cũng coi như là nói bệ hạ đã nói láo đấy. Ta muốn nghe thử xem liệu Trịnh phu nhân đúng hay là bệ hạ đúng đây!" Liễu Phán Nhi vốn không có ấn tượng tốt với Trịnh phu nhân tự cho mình là đúng này nhưng cũng không đến mức quá tệ hại.

"Khoan!" Giọng Liễu Phán Nhi to hơn, tỏ rõ uy nghiêm: "Nói xin lỗi con gái ta, nói xin lỗi ta!"

Liễu Phán Nhi nghe vậy cũng không chịu nể mặt Trịnh phu nhân: "Dù sao cũng không phải là ngươi!"

Trịnh phu nhân bực tức trong lòng, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nàng ấy bỗng quay phắt lại: "Ngày mai là đến Kim Lăng rồi, ngươi có biết phu nhân Kim Lăng Hầu là ai không?"

Thường ngày nàng vốn chẳng bận tâm mấy thứ lễ nghi rườm rà này, nhưng nếu Trịnh phu nhân và người làm đã hống hách như vậy thì Liễu Phán Nhi cũng sẽ không nhượng bộ Trịnh phu nhân nữa.

"Ngươi!" Trịnh phu nhân tức đỏ mặt, chỉ vào Liễu Phán Nhi: "Ngươi..."

Trịnh phu nhân mặt nóng hừng hực, quay lại kéo con trai đang gào khóc đi.

Cũng bởi hai đứa trẻ chơi đùa, hơn nữa còn là con trai nàng ấy sinh sự mà lại chỉ trích con gái nàng nên Liễu Phán Nhi mới không nhịn được. Ăn nói ngang ngược, để lộ bản chất, cáo mượn oai hùm, ai mà không biết chứ?

Kim Lăng Hầu giỏi nhưng có hơn được đương kim bệ hạ không?

Liễu Phán Nhi còn lâu mới nhường Trịnh phu nhân, nàng quyết phải chống lưng cho con gái.

Dĩ nhiên Trịnh phu nhân sẽ không nói xin lỗi, nhưng lúc này đã bị Liễu Phán Nhi nói vậy rồi, nàng ấy cũng không thể không xuống nước được. Nàng ấy quay ra mắng Vương ma ma: "Điêu nô này, chỉ biết ra ngoài gây chuyện thôi, ngươi đi xin lỗi đi."

Nói rồi, Trịnh phu nhân cầm tay con trai, xoay người bỏ đi.

Vương ma ma thấy lòng đắng chát, sớm biết thế này, bà ta đã không làm khùng làm điên như vậy, giờ cả phu nhân cũng không dám đối đầu trực diện với Liễu Phán Nhị, nên một người làm như bà ta càng không dám lỗ mãng. Bà ta tự tát mình hai cái, sau đó mới ngắc ngứ nói: "Đức Thụy phu nhân xin người đại nhân đại lượng, đừng so đo với nô tỳ."

Liễu Phán Nhi thấy thế, cũng không thể so đo với một lão bộc. Mặc dù trước đó lão bộc này đã ăn nói chối tai, nhưng Hoắc Thành Đạt đã tát bà ta hai cái, hơn nữa chính bà ta cũng đã tát thêm hai cái, xem như đã bị phạt rồi.

Liễu Phán Nhi xua tay: "Ngươi đi đi! Chuyển lời đến phu nhân nhà ngươi, đừng có tính kế sinh sự với ta. Liễu Phán Nhi ta tức lên thì nàng ta và Trịnh gia đều không gánh nổi đâu."

Liễu Phán Nhi lấy một cuộn sách vàng trong n.g.ự.c ra: "Nhìn thấy chưa? Ta có thánh chỉ ở đây, lời bệ hạ khen ta phải đến mấy trăm chữ đấy. Gặp phải cáo mệnh cao hơn cha con và ta, họ sẽ không so đo với chúng ta chút chuyện cỏn con đâu. Người thấy hơn chúng ta, thì họ càng không dám đắc tội với chúng ta vì chút chuyện vặt vãnh. Yên tâm đi, ta tự có tính toán mài"

Lý Nam ôm tay Liễu Phán Nhi, nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, có phải ta đã gây họa không?”

Liễu Phán Nhi cười mỉm: "Được rồi, lần này con đã làm đúng, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì đừng cậy mạnh.”

Lý Nam đắc ý, liếc nhìn: "Tên nhóc Trịnh gia kia nhìn thì cao nhưng rõ là gây, đứng còn chả vững. Đường bá bá nói rồi, phần dưới của ta rất vững, đứng trung bình tấn rất hợp, hắn đánh không lại con thì con mới đánh chứ."

Liễu Phán Nhi mỉm cười, xoa đầu Lý Nam: "Không đâu, nhưng khi con gặp nguy hiểm phải trốn đi trước chứ đừng chống lại nhé."

Lý Dung lại hỏi: "Mẫu thân, mai đến Kim Lăng, Trịnh phu nhân lại bắt chẹt chúng ta thì sao?"

Vương ma ma cúi đầu, không dám đáp lại đã quay người bỏ đi thật nhanh.

Đường Vân Sơn đề nghị: "Phu nhân, bọn ta đều biết người không muốn Thành Đạt vất vả, nhưng đối với bọn ta mà nói, vậy chẳng thấm tháp vào đâu đâu, bọn ta đã quen rồi. Lúc trước Lý tướng quân có gửi thư báo cho ta biết ở Kim Lăng có một đồng liêu mới được điều về, có quan hệ khá tốt với Lý tướng quân, giờ đang là tuyên an sử. Ngộ nhỡ có gì thật thì chúng ta có thể báo tin."

Hoắc Thành Đạt bước đến, nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân, thuộc hạ muốn xin đến Kim Lăng tra rõ xem Trịnh phu nhân và phu nhân Kim Lăng Hầu có quan hệ ra sao trước được không?"

Liễu Phán Nhi cười cười: "Khỏi phải tốn công vô ích, các ngươi âm thầm nghe ngóng từ Cố quản sự, có khi lại lấy được thông tin chính xác hơn đi điều tra đấy."

Nghe Liễu Phán Nhi nói vậy, lại nhìn thánh chỉ trong tay Liễu Phán Nhị, lúc này tất cả mới an tâm. Đặc biệt những người phụ trách bảo vệ Liễu Phán Nhi là Đường Vân Sơn và Hoắc Thành Đạt càng không dám lơ là.

Đường Vân Sơn đã nói vậy rồi, Liễu Phán Nhi cân nhắc một chút rồi cũng gật đầu: "Vậy được rồi, đừng đi tay không, mang theo ít hương liệu với tơ lụa đi."

Hoắc Thành Đạt lắc đầu: "Phu nhân, mấy thứ đó vẫn để đợi khi nào người qua đây cần đến thì hãng mang sang. Còn ta thì cứ đến Kim Lăng dò la trước đã."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.