Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 46: Không Cần Cứu Tế, Muốn Khai Hoang



Thôn trưởng Lý đỏ hồng đôi mắt: "Cố đại nhân, cùng là con người tại sao chúng ta không thể sống giống con người? Phương Nam nhiều nơi hoang vu như vậy, tại sao không thể cho chúng ta khai phá? Chúng ta khai phá điền, trồng lương thực, cũng giao thuế má cho quan phủ mà."

Cố Thiệu hơi sửng sốt, cảm thấy lời Thôn trưởng Lý nói rất có lý.

Phương Nam giàu có và đông đúc, nhưng phần lớn tập trung ở nơi có địa hình tương đối bằng phẳng, trong núi có rất nhiều đất hoang núi hoang, còn không chưa khai phá cũng là một loại lãng phí.

Vài thập niên trước, bọn họ di dân từ phương Bắc đến phương Nam, hiện tại có người bằng lòng ở phương Nam, khai phá hoàn cảnh phương Nam ác liệt hoang vu cũng là một chuyện tốt.

Thôn trưởng Lý nói cũng đánh mạnh vào lòng Liễu Phán Nhi, Liễu Phán Nhi hiểu khâm sai Cố Thiệu vì thế nói thêm vài câu.

"Cố đại nhân, chúng ta nhìn thấy người dẫn người bao vây g.i.ế.c c.h.ế.t những thổ phỉ đó, biết người là một vị quan tốt. Sau khi tới phương Nam, chúng ta không cần quan phủ tiếp tế, chúng ta muốn tìm nơi không người, khai khẩn ruộng đất, tự lực cánh sinh."

Khâm sai Cố Thiệu thấy thái độ kiên quyết của Liễu Phán Nhi, hắn nghĩ tới một cách có chỗ lợi với bá tánh chạy nạn Đại Chu.

Khâm sai Cố Thiệu nhìn về phía Liễu Phán Nhi và thôn trưởng Lý: "Nếu các người định khai phá Giang Nam, vậy chờ qua sông đi, ta có thể đưa các người đến nơi chưa khai phá. Chỉ cân các người có thể khai hoang nuôi sống bản thân mình, ta có thể nghĩ cách để cho các người ở lại."

Thôn trưởng Lý gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, c.h.ế.t còn không sợ. Cố đại nhân, chúng ta nhất định sẽ làm được việc, khai khẩn ruộng đất."

"Nhanh lên, còn phải tiếp tục xếp hàng ngồi thuyền." Cố Thiệu nhắc nhở, ý bảo gã sai vặt bên người đỡ thôn trưởng Lý dậy.

Nghe thấy lời này, Liễu Phán Nhi thở phào nhẹ nhõm, không cần biết Cố Thiệu này nói thật hay giả, nhưng ở lại phương Nam là mục đích của bọn họ.

Cố Thiệu cười cười, khuôn mặt trẻ tuổi càng thêm tuấn tú: "Đại Chu yêu cầu có càng nhiều lương thực và tài phú, phương Nam chỉ khai phá được một phân đồng ruộng. Đất đai phương Nam giàu có và màu mỡ, đúng thật không cần thiết ở bên vùng phủ Ngọc Dương khỉ ho cò gáy kia." Liễu Phán Nhi bán tín bán nghi, nghi ngờ hỏi: "Cố đại nhân, lúc bắt đầu người vừa nói chúng ta là lưu dân, không thể ở một nơi, vì sao hiện tại lại đồng ý cho chúng ta ở lại một chỗ chứ?"

"Đa tạ." Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Chúng ta c.h.ế.t còn không sợ, càng không sợ vất vả. Chỉ cần có thể để đời sau sống an nhàn, chúng ta vất vả hơn nữa cũng đáng thôi."

Nghe thấy lời này, thôn trưởng Lý vui sướng không thôi, uych một tiếng, quỳ xuống trước mặt khâm sai Cố Thiệu: "Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân."

Chỉ chốc lát sau, thuyên lớn xuyên qua dòng sông Đại Độ chảy xiết đến bờ bên kia.

Lúc này vừa hay đến lượt bọn họ ngồi thuyền qua sông.

Liễu Phán Nhi cẩn thận đưa xe bò lên trên thuyền lớn, trấn an Lý Nam nôn mửa vì say tàu.

Cố Thiệu gật đầu: "Bản quan sẽ ở phủ Tâm Dương sáu tháng, ta chờ tin tức tốt của các người."

Bờ bên kia có người của quan phủ đăng ký số lượng và quê quán của lưu dân, sau đó sẽ được sắp xếp đến các nơi ở phương Nam.

Thôn trưởng Lý tìm được thôn trưởng Triệu và thôn trưởng Lưu: "Vừa nãy Cố đại nhân nói, nếu chúng ta không nhận lương thực cứu tế của quan phục, mà khai khoang luôn, có thể trông ra được lương thực, cho phép chúng ta ở lại phương Nam. Các người bằng lòng cùng làm với thôn Lý gia chúng ta không?”

Thôn trưởng Lưu lắc đầu, xua tay: "Phương Nam đất hoang xà trùng chuột kiến quá nhiều, hơn nữa nhiều núi ít nước, khai hoang quá khó khăn. Người thôn chúng ta bị thương trong rừng rậm nhiều như vậy, không ai bằng lòng khai hoang.

Hơn nữa hiện tại có lương thực cứu tế của quan phủ, không tính là ăn no nhưng cũng không đói chết, chịu đựng năm nay đầu xuân sang năm chúng ta có thể trở về.

Người xa nhà, Lý huynh, Triệu huynh, ta cũng khuyên các người không cần nhớ nơi này, chúng ta nghe không hiểu lời của người phương Nam nói, lại còn bị dân bản xứ bắt nạt."

Thôn trưởng Triệu do dự, ông ấy muốn ở lại, sau này không muốn tiếp tục chạy nạn, nhưng lại lo lắng rất nhiều người trong thôn không muốn khai khẩn ruộng đất.

"Việc này bàn bạc sau nhé, ta cũng không làm chủ được." Trước kia thôn trưởng Triệu chạy trốn còn thề thốt son sắt Thôn trưởng Lý tới phương Nam khai khẩn ruộng đất, sắp xếp mọi thứ, nhưng hiện tại thấy có thể nhận được tiếp tế, không cần vất vả như vậy, ông ta lại không muốn nỗ lực.

Thôn trưởng Lý thấy thế thì cũng không miễn cưỡng: "Vốn dĩ đã nói với các người rồi, cũng là do mọi người hiểu biết, chạy nạn trên đường giúp đỡ lẫn nhau. Nếu các người không muốn, ta cũng không miễn cưỡng các người. Các người đi đăng ký đi, người thôn Lý gia chúng ta lựa chọn chịu khổ khai hoang mà."

Nói xong, Thôn trưởng Lý xoay người rời đi, thái độ kiên quyết.

Tuy rằng hiện tại nam nữ già trẻ trong thôn chỉ có một trăm linh mấy người, nhưng thôn trưởng Lý hạ đã quyết tâm, phải dẫn dắt thôn dân đi khai khẩn ruộng đất.

Nhìn bóng dáng thôn trưởng Lý rời đi, thôn trưởng Triệu và thôn trưởng Lưu hai mặt nhìn nhau: "Hay là chúng ta cũng thử đi?"

Hai là bọn họ đã quen với việc được thôn trưởng Lý lãnh đạo, rời khỏi thôn trưởng Lý bọn họ hoang mang lo sợ.

Không thể nhận lương thực cứu tế của quan phủ không có lời đâu. Bọn họ đói bụng còn phải làm việc, cuối cùng không khai hoang được đất hoang gì, còn phải xin lương thực cứu tế của quan phủ, đầu xuân sang năm còn phải theo chúng ta về quê."

Cho dù một vài người trong thôn Lý gia không muốn, nhưng bọn họ cũng không dám ở lại một mình.

Quả thật nhiều nạn dân như vậy, chỉ có thôn Lý gia từ bỏ việc nhận lương thực cứu tế, muốn ở lại khai hoang.

Thôn trưởng Triệu vốn dĩ còn do dự, nhưng nghe thấy thôn trưởng Lưu nói rất có lý, chút xíu do dự trong lòng này cũng biến mất không thấy. Một là vì thôn dân tách ra đơn độc sẽ bị những người khác bắt nạt.

Đầu thôn trưởng Lưu lắc như trống bỏi, liên tục cự tuyệt: "Không được, ta không muốn đi đâu, người trong thôn chúng ta càng không muốn đi. Trâu và xe ngựa của chúng ta đều mất hết rồi, khai hoang toàn dựa sức người có thể khai hoang được bao nhiêu chứ?

Lưu thị sửng sốt, khuôn mặt lộ vẻ chua xót: "Đúng vậy, chúng ta ngoại trừ cái mạng này cũng chẳng còn cái gì rồi."

Trong lòng Lưu thị không yên ổn, nhỏ giọng hỏi Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, sao ta cứ cảm thấy không đáng tin cậy thế nhỉ?"

Liễu Phán Nhi cười cười: "Chúng ta ngoại trừ cái mạng này còn có gì nữa đâu?”

Cứ như vậy, người của thôn Lý gia không nhận lương thực cứu tế, thị vệ bên người khâm sai Cố Thiệu mang theo bọn họ cùng nhau rời đi, chuẩn bị đưa bọn họ đến nơi hoang vu không chủ.

Cố Thiệu ngẩng đầu, nhìn về phía đám người Liễu Phán Nhi rời đi, lúc này mới chậm rãi nói: "Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy người thôn này khác biệt, trên người có sự kiên cường không bao sợ chịu thua, bất an với hiện tại.

Lưu thị không quá hiểu, nhưng đệ muội thông minh, hơn nữa thôn trưởng cũng nhìn xa trông rộng, nàng ấy đi theo là được rồi.

Gã sai vặt bên người Cố Thiệu cực kỳ khó hiểu, nhìn Liễu Phán Nhi với người của thôn Lý gia rời đi, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, người cần gì bảo đảm với bọn họ đâu?”

"Đúng vậy đó." Liễu Phán Nhi cười khẽ, quay đầu nhìn về phía khâm sai Cố đại nhân đang giao thiệp với quan viên địa phương: "Đó là quan viên đầy khát vọng, có lẽ có thể tìm ra một cách khác để xử lý nạn dân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.