Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 47: Nơi Này Sau Này Chính Là Thôn Lý Gia



Các người xem, nhiêu người bằng lòng nhận lấy sự tiếp tế của quan phủ địa phương như vậy, vừa lòng với hiện tại, mà bọn họ thà bằng lòng chịu đói nguy hiểm, cũng phải tìm kiếm một con đường sống mới

Đất hoang núi hoang ở phương Nam nhiều lắm, nếu có thể tạo ra ruộng tốt, sau này có thể đưa càng nhiều nạn dân đến nơi hoang vu khai hoang, lợi quốc lợi dân."

Gã sai vặt dường như đã hiểu, thâm nhớ kỹ tên và diện mạo thôn Lý gia và Liễu Phán Nhi.

Dọc đường đi này trèo đèo lội suối theo thiếu gia, hắn ta đã nhìn quen gương mặt lạnh lùng của thiếu gia, đồng thời cũng nhìn thấy gương mặt thương hại người khác của thiếu gia.

Dưới sự dẫn dắt của thị vệ, đi đường ba ngày ba đêm cuối cùng cũng tới núi hoang vu hẻo lánh ít dấu chân người.

Bảy ngọn núi, hai con sông, một cánh động, thậm chí phía trước đã không còn đường.

Ba ngày này mọi người thấy thấp thỏm trong lòng, còn có khát vọng với cuộc sống mới, sợ hãi vê những khổ cực chưa biết.

Thị vệ kia chỉ vào khu vực này, trầm giọng nói: "Đây là dãy núi phía Tây của phủ Tâm Châu, cách huyện thành gân nhất cũng tám mươi dặm. Nơi này đều là nơi không có chút, các người có thể khai hoang ở chỗ này."

Chu Thúy Hoa hoảng hốt: "Đương gia, lương thực của chúng ta không dùng được bao lâu...

Thôn trưởng Lý nhìn chung quanh, nói với thị vệ kia: "Đa tạ, nơi này sau này chính là thôn Lý gia."

Tuy rằng chỉ là thị vệ này chỉ dẫn bọn họ đi vào nơi hoang tàn vắng vẻ nhưng Thôn trưởng Lý đã rất cảm kích.

Thôn trưởng Lý liên tục gật đầu: "Đa tạ tráng sĩ, đa tạ Cố đại nhân."

"Khí hậu phương Nam ướt át, một năm hai vụ ba vụ, hiện tại khai khẩn ruộng đất còn kịp. Bốn tháng sau, thiếu gia nhà ta sẽ phái người tới." Thị vệ trước khi đi nói, hy vọng những người này có thể dựa vào đôi tay của mình khai khẩn ruộng đất, làm được mọi thứ.

Chờ đến khi thị vệ rời đi, biểu cảm của 103 người già trẻ thôn Lý gia đầy sự đau lòng, thậm chí có vài phần chân tay luống cuống.

Liễu Phán Nhi quan sát hoàn cảnh phía trước, thảm thực vật tươi tốt, có sông có mương có dòng suối nhỏ. Tuy rằng đất bằng nhưng sườn đồi không dốc, có thể làm bậc thang.

"Ai u, thật sự có không ít cá, sản vật phương Nam phong phú, chúng ta chẳng cần sợ gì cả. Chỉ cần chăm chỉ thì luôn tìm được đồ ăn."

Liễu Phán Nhi nhảy khỏi xe bò, chạy đến bên suối nước, nhìn thấy trong suối có cá nhỏ, cười hô to một tiếng: "Dòng suối có cá nhỏ, mau vớt cá lên!"

Giọng nói của Liễu Phán Nhi thanh thúy, làm tâm trạng mọi người đỡ mất mát hơn, sôi nổi chạy qua.

Thôn trưởng Lý lấy lại bình tĩnh: "Mọi người đừng sợ, nơi này không có thổ phỉ, có khả năng có mãnh thú nhưng chúng ta có vũ khí không sợi"

"Sức lực ta lớn, khai khẩn ruộng đất."

"Ta biết làm lưới đánh cá, sợi đay chỉ cần lột vỏ là có thể làm thành dây thừng, làm lưới đánh cá."

"Ta biết làm mộc xây nhà."

"Đúng vậy, ta thấy trên cây có nhiều quả lắm."

Mọi người cổ vũ cho nhau, trên mặt cũng thêm vài vẻ vui tươi.

Liễu Phán Nhi xây đá ở hai bên dòng suối nhỏ, sau đó đặt rổ ở giữa, đứng trong con suối nhỏ cố định cái rổ.

Thôn trưởng Lý cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, chúng ta có thể mua hạt giống. Nữ nhân ở bên dòng suốt nhỏ vớt cá nấu cơm, các nam nhân nhanh chóng nhìn nơi nào thích hợp để ổn định."

Lúc này Liễu Phán Nhi lại lớn tiếng cổ vũ: "Sợ gì? Trên người chúng ta ít nhiều gì cũng có chút bạc, chờ ổn định rồi, chúng ta đi mua hạt lúa. Đến huyện thành mười tám dặm đường cũng không xa, hai ngày là có thể qua lại."

Mọi người lại sửng sốt, mờ mịt thất thần.

Thôn trưởng Lý mang theo ba bốn mươi thanh trai tráng bắt đầu tìm kiếm nơi có thể ổn định.

"Chỉ là chúng ta không có hạt giống!" Lý Đại Tráng gãi đầu: "Không có hạt giống, chúng ta khai hoang cũng không thể trồng trọt!"

Cá nhỏ chảy dọc theo dòng nước suối, chỉ chốc lát sau trong rổ đã có rất nhiều cá bơi vào.

Lưu thị vui vẻ ra mặt, cầm một cái rổ khác rồi nói với Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, muội lấy rổ ra đi, ta lấy một cái rổ khác để bắt cá."

Liễu Phán Nhi đồng ý, xách rổ lên, ước chừng bên trong có hơn nửa cân cá nhỏ.

Tuy rằng cá nhỏ nhưng cũng là cá.

Liễu Phán Nhi vẫy tay với Lý Lệ: "A Lệ, ta dạy cho con, nhẹ nhàng ép bụng cá nhỏ như vậy, đặt ở trong con suối rửa sạch ruột bên trong, sau đó bỏ lên đá phơi nắng có thể làm thành cá khô nhỏ."

Lý Lệ vui vẻ ra mặt: "Tam thẩm, ta biết ạ."

Lý Đại Bảo nhìn rồi nhìn, nói với Liễu Phán Nhi: "Nương, con đi khắp nơi xem, tìm sơn động che mưa chắn gió trước đã."

Liễu Phán Nhi đưa rổ qua: "Đại Bảo, con tới đây bắt cá cùng đại nương, ta đi tìm sơn động. A Dung chăm sóc Tiểu Bảo và A Nam, A Phương nấu cơm, chúng ta phân công nhau làm việc."

Liễu Phán Nhi mang theo d.a.o chặt xương bên người, lại còn có võ công, kinh nghiệm sinh hoạt cũng nhiêu hơn Lý Đại Bảo.

Nhìn thấy những cái này trong lòng Liễu Phán Nhi nở hoa.

Lý Nam ở bên cạnh ngọt ngào nói: "Nương, vậy người cẩn thận một chút, đi sớm về sớml"

Liễu Phán Nhi vừa tìm kiếm sơn động, vừa dùng ngón tay chạm vào vết đỏ trên cổ tay, sau đó nàng phát hiện kho hàng không gian biến lớn hơn, hơn nữa còn có thêm mười mấy bao tải.

Dưới ánh mắt tha thiết của người nhà Liễu Phán Nhi đi tìm kiếm sơn động.

Liễu Phán Nhi cười khẽ, duỗi tay nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ của Lý Nam: "Được, A Nam và Tiểu Bảo nghe lời, trở về ta sẽ làm đồ ngon cho các con ăn."

Nàng nhìn kỹ, toàn bộ đều là hạt giống lúa nước, hơn nữa là loại hạt giống có thể sinh sản.

Hiện tại Liễu Phán Nhi là người tâm phúc trong nhà, nói gì thì mọi người đều nghe theo.

"Thôn trưởng đại thúc, sườn đồi nơi này không quá dốc, không có sơn động, chúng ta vẫn nghĩ cách khác đi thôi." Đi hơn hai canh giờ rồi mà vẫn không tìm được sơn động, Liễu Phán Nhi mở miệng kiến nghị.

Có những cái này Liễu Phán Nhi yên tâm rồi.

Nơi này cũng không có sơn động làm cho Liễu Phán Nhi rất là sốt ruột. Phương Nam mưa nhiều không có sơn động, cũng chỉ có thể chịu mưa. Người lớn còn không chịu được chứ đừng nói là đứa nhỏ.

Những hạt giống này năng suất cao, chỉ cần gieo trồng trên đất hoang, năng suất có thể không bằng trồng bằng phân bón hóa học đời trước, nhưng cũng sẽ cao hơn năng suất lúa nước hiện tại.

Chúng ta hỏi những người dân trong thôn biết làm nhà dựng lều trúc trước. Chú Đại Canh, người là thợ mộc, trước kia cũng làm việc ở trong thôn, dùng cây trúc có thể dựng lều che mưa chắn gió không?"

"Nguyên Thanh gia, ngươi có ý kiến gì không?" Thôn trưởng Lý hỏi, mắt lộ ra vẻ mong đợi, hy vọng Liễu Phán Nhi có thể nghĩ được cách.

Liễu Phán Nhi nhìn về phía Thôn trưởng Lý, nói: "Phòng ở cần thiết thật nhưng hiện tại mùa hè, cũng không cần xây, chủ yếu chỉ cần nơi che mưa chắn gió.

Trong lòng thôn trưởng Lý cũng cực kỳ sốt ruột, vốn đang muốn tìm sơn động ở lại trước, sau đó khai khẩn ruộng đất sau. Sau khi mua được hạt giống thì lại đi xây nhà.

Lý Đại Canh gật đầu: "Có thể, dùng cây trúc dựng lều không quá rắn chắc, tuy rằng dựng nhanh nhưng khả năng không dùng được bao lâu."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Có thể ở lại, lại lợp nhanh rất phù hợp với yêu cầu của chúng ta hiện tại. Chờ sau khi chúng ta khai hoang xong rồi nghĩ cách xây nhà sau."

"Nhưng mình ta xây nhà, ta là một người lao động mạnh mẽ duy nhất trong gia đình, còn lại đều là phụ nữ và trẻ em, thì khai hoang như thế nào chứ?" Lý Đại Canh muốn đi xây nhà, nhưng hắn đi xây nhà rồi, trong nhà không còn khai hoang, sau này ăn gì uống gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.