Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 500: Diễn Kịch Đến Phát Nghiện Rồi



Đột nhiên vỗ hai tay, Cố Thất Lang nói thành tiếng: "Hôm qua nhìn thấy đồng môn lên kinh đi thi, trong lòng ta hâm mộ, nhưng không thể đi cùng. Tâm trạng phiền muộn, chạy đi uống rượu. Sau đó Xuyên huynh uống rượu cùng với ta... Ta không nhớ ra sau khi say ta đã làm gì!" Kawamoto Jiro lắc đầu cười khổ: "Ngươi uống say, ta đỡ ngươi trở lại học đường, nhưng Liêu phu tử bắt được cho nên bị hắn giam lại." "Liêu phu tử rất nghiêm khắc, còn không biết sẽ trừng phạt chúng ta như thế nào? Ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng mạo hiểm, nếu không hai chúng ta sẽ tiếp tục gặp xui xẻo." Liêu phu tử, Cố Thất Lang ngã ngồi trên ghế. Trên thực tế cũng là như thế, Liêu phu tử vừa ra tay thì sẽ không ai sánh bằng, trừng phạt bọn ho đi dọn nhà xí.

Không phải một ngày hai ngày, mà ròng rã một tuần, 10 ngày.

Cho dù bọn họ quét dọn xong nhà xí, tắm rửa, thay quần áo xong thì vẫn luôn cảm thấy trên người vẫn còn mùi thối.

Cố Thất Lang thi đậu cử nhân, không vào kinh đi thi, nhưng cũng là đối tượng ghen ti của những người không thi đậu khác. Những người này nhìn thấy Cố Thất Lang dọn phân người thì nhao nhao chế giễu Cố Thất Lang.

Kawamoto Jiro và Cố Thất Lang đồng cam cộng khổ trong khoảng thời gian này, quan hệ càng ngày càng thân thiết, nghiễm nhiên trở thành bạn tốt như hình với bóng.

Đêm tối.

Kawamoto Jiro quỳ trên mặt đất hành lễ với một người áo đen: "Bái kiến tướng quân.

Nam tử thấp bé mặc áo đen khoát tay nói: "Miễn lễ. Ta đã thấy trình báo của ngươi. Ngươi xác định Cố Thất Lang thật sự sinh lòng bất mãn với Cố Thiệu sao?" Kawamoto Jiro không chút do dự trả lời: "Đương nhiên có thể xác định! Chuyện là như thế này..."

Nam tử thấp bé nghe xong lời tự thuật của Kawamoto Jiro thì suy xét phút chốc: "Chuyện này còn phải cẩn thận, không thể tùy tiện làm việc. Vẫn còn phải tiếp tục kiểm trai"

Kawamoto Jiro đáp lời: "Vâng, tướng quân! Việc này liên quan đến kế hoạch lớn của nước Nhật chúng ta, thuộc hạ chắc chắn không dám khinh thường. Nhưng mà lợi dụng Cố Tấn để tiếp cận Cố Thiệu cũng là chuyện làm ít công to với chúng ta."

"Thuộc hạ không muốn buông tha cơ hội tốt này, nhất định sẽ tận dụng hết khả năng khảo sát Cố Thất Lang và Cố Thiệu xem họ có thật sự mâu thuẫn không." Ngày nào Cố Thất Lang cũng sẽ lơ đãng phàn nàn Cố Thiệu, cũng càng cố gắng hơn lúc trước, tức giận mà phấn đấu cho nên cũng nổi bật.

Kawamoto Jiro càng quan sát cẩn thận, không dám khinh thường.

Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh đi tới Kim Lăng một trước một sau, bàn giao việc làm.

Cố Thiệu là Tổng đốc đạo Giang Nam, là người quản lý tất cả tri phủ lệ thuộc trực tiếp vào đạo Giang Nam tất cả Tri phủ lệ thuộc trực tiếp quan viên cũng như tất cả quan viên trong đạo Giang Nam.

Bởi vậy, Cố Thiệu vừa tới thì toàn bộ Tổng đốc nha môn lập tức trở nên ồn ào.

Cố Thiệu chào hỏi những người này, mặt ngoài trò chuyện vui vẻ, còn về bí mật như thế nào thì người ngoài không thể biết được.

Lý Nguyên Thanh đã nói với Cố Thiệu bên này đồng ý kế hoạch của hắn ta, bây giờ có thể bắt đầu.

Cố Thiệu rảnh rỗi cho nên mới có thời gian đến học đường Kim Lăng.

Cố Thiệu nhân ngày nghỉ để đi bái phỏng phu tu hoc duong Kim Lang, thuan tien xem Cố Tấn.

Cố Thiệu nhìn thấy Cố Thất Lang, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt vô cùng sắc bén: "Thất Lang, ta nghe nói ngươi uống say, bị phu tử bắt được?"

Cố Tấn nghe nói như thế thì sợ hết hồn, lúng ta lúng túng trả lời: "Ta... chỉ là tâm trạng của ta không tốt."

"Tâm trạng không tốt?" Cố Thiệu lạnh lùng nói một tiếng, ánh mắt sắc bén: "Trách ta không để cho ngươi đến kinh thành đi thi sao?”

"Không..." Cố Thất Lang hơi co lại đầu, lui về phía sau hai bước, lắp bắp: "Ta... Không có..."

Cố Thiệu híp mắt lạnh giọng quát lớn: "Hi Tốt nhất là không có. Chính ngươi có học vấn như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết rõ trong lòng sao? Thay vì lãng phí mấy tháng này thì không bằng vùi đầu chăm chỉ học tập."

"Có như thế thì có lẽ ba năm sau mới có thể thi đậu. Nếu như ngươi cam chịu chỉ vì một câu nói của ta, vậy đời này ngươi chỉ có thể làm một cử nhân, đừng nghĩ đến chuyện tiến bộ, cũng không làm được chuyện lớn." Cố Thất Lang cúi đầu, không dám phản bác: "Vâng, tam thúc. Ta sẽ cố gắng đọc sách, không phụ sự vun trồng của ngài và bá tổ mẫu, nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngài." Cố Thiệu gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng: "Ngươi biết vậy là tốt. Hôm nay ở trước mặt Liêu phu tử làm ta mất hết mặt mũi, hy vọng sau này ngươi sẽ không càn rỡ như thế, cần phải biết kiềm chế bản thân, tiếp tục cố gắng." "Vâng, tam thúc." Cố Thất Lang cúi đầu xuống, bộ dáng vô cùng tủi thân. Càng ngày càng cố gắng diễn theo kịch bản hi kịch, Cố Thất Lang cũng bắt đầu bội phục mình.

"Ngươi tự giải quyết cho tốt." Cố Thiệu nói xong thì không nể mặt mũi, quay người rời đi.

Kawamoto Jiro trốn ở bên ngoài nghe lén thì cảm thấy tâm trạng rất tốt, lúc hắn ta nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt của Cố Tấn thì lập tức yên tâm.

Thảo nào Cố Tấn oán hận Cố Thiệu, bất mãn với Cố Thiệu, thật sự là bởi vì Cố Thiệu nghiêm túc, quá nghiêm khắc với Cố Thất Lang, không hề tôn trọng Cố Tấn chút nào.

Từ cuộc đối thoại hôm nay, cùng với sắc mặt của Cố Tấn thì hắn ta càng chắc chắn Cố Tấn và trưởng bối Cố Thiệu có ngăn cách và mâu thuẫn!

Bọn họ có thể lợi dụng Cố Tấn cho nên không thể bỏ qua.

Kawamoto.Jiro nhớ tất cả từng chữ của tất cả mọi chuyện hôm nay, viết tất cả lại rồi báo cáo lên. Cùng lúc đó, huyện Thôi Dương bên này cũng đều bắt đầu tiến hành.

Đường nương tử nhận được ám chỉ của Liễu Phán Nhi thì mua sáu cân sáu lượng thịt heo, đi tới nhà trưởng thôn.

Chu Thúy Hoa thấy Đường nương tử mang theo thịt heo thì có chút bất ngờ: "Ái chà chà, vợ Vân Sơn, sao hôm nay lại đến đây tặng thịt chứ?"

Đường nương tử cười cười, gương mặt tròn vo cũng mang nụ cười.

"Đương nhiên là muốn nhờ ngài giúp một tay! Ngài là người biết ăn nói trong thôn chúng ta, hơn nữa còn có thể khiến mọi người thấy phục. Trong chuyện này, nếu không giúp thì ngươi cũng phải giúp, nếu không thì ta sẽ không đi."

Chu Thúy Hoa nghe nói như thế thì trong lòng suy nghĩ một chút, nở nụ cười, hạ giọng hỏi: "Nhất định là vừa ý cô nương nhà nào muốn để ta đi mai mối cho đúng không."

"Thảo nào ai cũng nói ngài là người thông minh của thôn chúng ta, không hề sai." Đường nương tử cười cười: "Đại Trụ nhà ta cũng không còn nhỏ, ta nhìn trúng A Phương, cô nương kia chịu khó tài giỏi, hơn nữa còn tốt bụng. Thím thay ta đi một chuyến. Cho dù có được hay không thì ta cũng sẽ hậu tạ."

Chu Thúy Hoa sững sờ, chợt hiểu ra, chợt giơ ngón tay cái với Đường nương tử. "Ngươi đấy, thảo nào nhiêu người đến nhà làm mai cho ngươi như vậy mà ngươi không thích. Hóa ra là vừa ý A Phương! Không thể không nói, ánh mắt của ngươi rất tốt!"

"Cô nương tốt trăm nhà cầu, thím đi một chuyến thay ta, ngài cũng biết Đại Trụ nhà ta là người như thế nào, nhất định phải nói tốt vài câu cho chúng ta." Đường nương tử khen tặng, nâng tay Chu Thúy Hoa.

Thật ra Chu Thúy Hoa cũng hiểu rõ, đây là hai nhà đã dò xét lẫn nhau từ trước, đều có ý muốn kết thân cho nên Đường nương tử mới gióng trống khua chiêng tới mời nàng ấy làm mai.

Trong mấy chuyện thể diện này, Chu Thúy Hoa không nhường ai làm việc nhân đức: "Được rồi, đợi chút nữa ta sẽ đi một chuyến. Nếu có tin thì ta sẽ quay trại nuôi heo bên kia tìm ngươi."

Đường nương tử nắm c.h.ặ.t t.a.y của Chu Thúy Hoa, cảm ơn liên tục: "Thím, cám ơn ngài. Cho dù có được hay không thì ta cũng sẽ cảm kích, mời ngài ăn cơm." "Được, vậy ta chờ." Đường nương tử cười nói, nói chuyện trong chốc lát, sau đó mới rời đi.

Bây giờ Đường nương tử vẫn đang nuôi lợn như cũ, sau đó còn thuê vài mẫu đất trong nhà Liễu Phán Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.