Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 502: Ta Coi Ngươi Là Bằng Hữu, Nhưng Ngươi Lại Hại Ta



Từ đó mỗi khi nhìn thấy thanh lâu thì hắn

đều phải đi vòng thêm mấy con đường. Giống như chỉ cần đi đến gần cửa thì sẽ bị nhiễm bệnh.

Cố Tấn đột nhiên xoay người, đưa tay đánh một quyền lên trên mặt của Kawamoto Jiro.

"Ta coi ngươi là hảo hữu, ngươi lại hại ta. Hôm nay chính thức nói cho ngươi biết, chúng ta tuyệt giao!"

Nói xong, Cố Tấn quay người tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Vừa rồi dùng quá nhiều sức, Cố Tấn cảm thấy lòng bàn tay bị đau.

Kawamoto.Jiro bị đánh, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ sưng lên, đầu óc còn ngơ ngác.

Cố Tấn không thích nam nhân, cũng không thích nữ nhân, vậy thích loại nào? Kawamoto Jiro thấy Cố Tấn thật sự tức giận thì không dám khinh thường.

Nhưng hắn cũng tức giận, nhịn xuống, không đuổi theo.

Cố Tấn thấy Kawamoto Jiro không đuổi theo thì âm thâm oán thâm, có phải là vừa rồi đánh mạnh quá rồi không?

Có phải là đã đánh đến mức Kawamoto Jiro không muốn tiếp xúc, mua chuộc hắn ta nữa không?

Đến học đường, Kawamoto Jiro cũng không đuổi theo.

Nhưng mà Cố Tấn cảm thấy trinh tiết của mình quan trọng hơn, không thể đi vào khuôn khổ, không khuất phục.

Không gần nữ sắc, nhưng hắn ta có thể biểu hiện là mình tham tài tham tiền, sỉ mê khoa cử và sĩ đồ.

Vì con đường khoa cử mà có thể trả bất cứ cái giá nào.

Nếu như có đủ tiền, hắn ta có thể hơi khuất phục một chút.

Kawamoto Jiro trở lại chỗ ở, đúng lúc cấp trên của hắn ta là Sakata lkego đang đợi. "Hôm nay trở vê sớm vậy? Các ngươi không đi Bách Hoa lâu sao?”

Kawamoto Jiro chỉ chỉ mặt mình: "Sakata lão sư, ngài nhìn thử mặt ta xem."

"Có chuyện gì xảy ra?" Sakata lkego hỏi, chau mày: "Ngươi và người khác đánh nhau? Không phải ta vẫn luôn nói với ngươi phải thiện chí giúp người sao?" Kawamoto Jiro mang vẻ mặt đau khổ, khẽ động vào vết thương trên mặt, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

"Lão sư, đúng là ta vẫn luôn thiện chí giúp người, chưa bao giờ tranh cãi. Hôm nay dẫn Cố Tấn đi thanh lâu, bị hắn đánh." "Hả?" Sakata lkego sững sờ: "Còn có người có thể từ chối gương mặt xinh đẹp sao?"

DTV

Kawamoto Jiro đau khổ, kể lại mọi chuyện hôm nay xảy ra thật rõ ràng. "... Lão sư, ngài nói Cố Tấn thích nữ nhân, hay thích nam nhân?”

Sakata lkego không trả lời, mà là cẩn thận suy tư, dù sao thì cũng là lão sư, cần phải suy nghĩ toàn diện một chút.

"Nếu hắn cảm thấy người dẫn mình đến thanh lâu là người hại mình thì có thể là phương diện kia của hắn không được, cũng có thể là hắn đều không thích."

“Còn có nam nhân không thích nữ nhân?” Kawamoto Jiro nhíu mày, không dám tin. Sakata Ikego lộ vẻ bất mãn nhìn về phía Kawamoto Jiro: "Bình thường Cố Tấn thích cái gì?”

Kawamoto Jiro nghĩ nghĩ: "Ngay nào hắn cũng chăm chỉ học hành, hi vọng có thể đậu tiến sĩ trong kỳ thi mùa xuân ba năm sau, tương lai làm quan, làm rạng rỡ tổ tông.

Sakata Ikego hiểu ra, có lẽ là đã tìm được đáp án chân chính.

"Có thể là Cố Tấn một lòng nghĩ ve khoa cử, không muốn phân tâm vì nữ nhân hoặc nam nhân."

"Ngày mai ngươi đến thăm dò Cố Tấn, trước khi con cá còn không chưa mắc câu thì ngươi nhất định phải theo Cố Tấn."

Kawamoto Jiro cười, rất tán thành.

"Vâng, lão sư. Người Đại Chu đều cẩn thận với mấy chuyện này, đợi đến khi khuất phục dưới chúng ta thì sẽ trở thành công cụ mạnh nhất của chúng ta."

Chỉ cân những người này không muốn hợp tác, chỉ cần để lộ ra chuyện bọn họ hợp tác với người Nhật thì sẽ không có kết cục tốt.

Trái lại, nếu như hợp tác cùng bọn họ.

Có tiên có nữ nhân, giúp đỡ hắn ta có quyền thế.

Cố Tấn này không thích nữ nhân hoặc nam nhân, vậy thì chắc chắn là hắn ta đang cố gắng ở vấn đề khác.

Hôm sau, Kawamoto Jiro đi tới học đường. Cố Tấn đã sớm tới phòng học, bắt đầu gật gù đắc ý, đang đọc thuộc lòng.

Trạng thái xuất thân khiến Kawamoto Jiro giật mình.

Kawamoto Jiro tiến tới, nhỏ giọng nói: "Cố huynh, hôm qua là do ta sai, còn xin Cố huynh tha thứ."

Cố Tấn chỉ hơi hơi mở to mắt, có chút bất

mãn nhìn ve phía Kawamoto.Jiro.

"Mới sáng ra bắt đầu ngày mới, đây là thời điểm tốt nhất để đọc thuộc. Xuyên huynh không muốn học tập cho giỏi thì cũng không nên lôi kéo ta lãng phí thời gian hừng đông quý giá."

Nói xong, Cố Tấn lại nhắm mắt lại, gật gù đắc ý đọc sách.

Khi đi học, Cố Tấn cũng vô cùng chăm chỉ học tập nghe giảng bài, viết bút ký. Kawamoto Jiro muốn nói chuyện với Cố Tấn mấy lần đều bị Cố Tấn từ chối.

Bộ dáng Cố Tấn chăm chỉ học tập làm cho Kawamoto Jiro mừng thâm trong lòng, hoàn toàn không tức giận.

Cuối cùng đã tới thời điểm dùng cơm trưa, Kawamoto Jiro bước nhanh đi lấy đồ ăn mà Cố Tấn thích ăn, còn phong phú hơn bình thường.

"Cố huynh, hôm qua là tiểu đệ sai, xin hãy tha lỗi. Nếu ngươi không thích thì ta sẽ không dẫn ngươi đi nữa."

Cố Tấn thấy Kawamoto Jiro thành tâm xin lỗi thì lúc này mới ngồi xuống.

"Thầy tốt bạn hiền thì mới có thể cùng tiến bộ. Xuyên huynh, nữ nhân đều là hồng phấn khô lâu, nếu cứ mãi đắm chìm trong mùi hương đấy thì sẽ không thể phát triển, sao mà có thể phân tâm lúc học hành được?”

"Lần này thì thôi, lân sau nếu như ngươi còn làm ra những chuyện ảnh hưởng đến khoa cử của ta thì Cố mỗ nhất định sẽ không còn liên hệ với ngươi."

"Cố Tấn ta không thể chịu đựng bất kỳ trở ngại nào trong chuyện đọc sách tiến bộ, tham gia khoa cử của ta."

"Nữ nhân chỉ có thể ảnh hưởng đến tốc độ đọc thuộc sách của ta. Đương nhiên, nếu ngươi muốn đi thì ngươi cứ đi, đừng lôi kéo ta là được. Kawamoto Jiro nghe Cố Tấn thao thao bất tuyệt thì cuối cùng xác định được Cố Tấn là một người mê thi cử, mê làm quan. "Cố huynh nói đúng, là do huynh sai. Sau này cũng sẽ không đến những chỗ đó nữa, đúng là lãng phí thời gian và thể lực." Thấy Kawamoto Jiro nói như vậy, Cố Tấn thở phào, cảm thấy bình thường Kawamoto Jiro đối xử với mình rất tốt nên nhiệt tình khuyên nhủ.

"Xuyên huynh, ngươi vượt biển Đại Chu, chẳng lẽ chỉ vì muốn ngủ với nữ nhân sao? Ngươi chỉ theo đuổi chuyện này thôi sao?"

"Từ lời nói cử chỉ của ngươi, ta có thể nhìn ra ngươi là người được tộc của mình chú trọng bồi dưỡng."

"Để ngươi tới Đại Chu vì hy vọng ngươi có thể đạt được thành tựu học hành, trở về kiến công lập nghiệp."

"Nhưng mà lại lưu luyến thanh lâu, tiêu ma ý chí, như vậy thì làm sao có thể học được?" "Thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh, lời thật thì khó nghe. Có thể sẽ khiến ngươi không vui, nhưng là bằng hữu của ngươi, ta nhắc nhở ngươi nên trân trọng cơ hội đi học."

"Đừng để bản thân còn chưa học được bản lĩnh thì đã mang bệnh hoa liễu về. Không chỉ không dùng được kiến thức mình học mà thậm chí còn có thể đoạn tử tuyệt tôn, mất đi tính mạng." Kawamoto Jiro nghe mấy lời này của Cố Tấn thì trong lòng cũng có chút xúc động. Đây chính là thầy tốt bạn hiền mà Đại Chu nói tới!

Tương lai nếu có thể trở thành đồng bọn của Cố Tấn thì nhất định sẽ là đồng bọn cũng như bằng hữu tốt.

Tóm lại, người này rất đáng tin cậy.

"Cố huynh, ngươi.. Ngươi thật tốt. Kawamoto.Jiro hơi ửng đỏ mắt, hết sức cảm động.

Cố Tấn nhanh chóng nắm lấy tay của Kawamoto.Jiro. Hắn ta yêu cầu rất cao.

Không thích nam nhân, nhất là loại người trẻ hói đầu như Kawamoto.Jiro.

"Vậy thì mau ăn cơm đi, sau đó cũng có thể đi dạo trong hoa viên, chúng ta cũng có thể kiểm tra bài tập lẫn nhau."

Vốn là Kawamoto Jiro đang cảm động, sau khi nghe thấy lời này thì lập tức cảm thấy giống như bị táo bón.

Mặc dù hắn ta đi học ở học đường Kim Lăng, cũng rất chăm chỉ học tập, nhưng cơ sở rất kém cỏi.

Dựa vào trình độ hiện tại của hắn ta thì còn không bằng tú tài.

Mặc dù có thể đến bên này đọc sách, nhưng đó là bởi vì bọn họ cho Mộc phu tử rất nhiều bạc.

Để hắn ta đặt câu hỏi cho Cố Tấn thì còn được, Cố Tấn đều có thể trả lời được hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.