Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 507: Dẫn Dụ Cố Tấn



Mặt khác, hắn ta cũng chỉ nghĩ đến mối quan hệ tốt với chất tử của Cố tổng đốc. Mặc dù không thể trông cậy đợi lấy chỗ tốt từ Cố tổng đốc, nhưng vào thời điểm mấu chốt, đứa cháu này có thể sẽ giúp hắn ta, để hắn ta kiếm được nhiều tiền. "Được, chúng ta mở cửa làm ăn cũng muốn hòa khí. Ngài muốn bao nhiêu thì ta sẽ đưa ngài bấy nhiêu."

"Nếu như không có vấn đề thì bây giờ ta sẽ sai người viết khế ước, sau khi ngài điểm chỉ thì Ngô mỗ liền phái người mang hàng hóa lên thuyên của Kawa."

Cố Tấn gật đầu, chắp tay hành lễ: "Làm phiên Ngô đông gia rồi."

Ngô đông gia sai thủ hạ viết khế ước, nhanh chóng mang đến, tự mình điểm chỉ.

DTV

Kawamoto Jiro mang theo Cố Tấn cũng khế ước gia hạn, chứng minh đã mua số hàng này, hơn nữa còn cam đoan ít nhất sẽ kiếm được số lợi nhuận gấp đôi tiền số hàng này.

Ngô đông gia phái người mang hàng hóa đến thuyền lớn của Kawa.

Cố Tấn theo dõi toàn quá trình, đi theo, bảo đảm số hàng hóa kia lên trên thuyền thì mới yên tâm. Sau khi trở vê, Cố Tấn hỏi Kawamoto Jiro: "Xuyên huynh, lúc nào thì thương đội trở vê?"

Kawamoto Jiro cười cười: "Dự tính là có thể về trước thanh minh."

"Hả?" Cố Tấn sững sờ, bán tín bán nghi: "Chưa đến một tháng rưỡi mà đã quay lại được rồi sao?"

Kawamoto Jiro gật đầu: "Đúng vậy, thật ra khoảng cách từ nước Nhật đến Đại Chu cũng không có bao xa. Chỉ là cách biển rộng mênh mông, nhìn không thấy bờ cho nên mới khiến ngươi cảm thấy rất xa."

"Ta nói nửa tháng này còn là tốc độ xử lý chậm, nếu nhanh thì có thể vừa đi vừa về trong một tháng." Cố Tấn thở phào: "Vậy là tốt rồi. Lân đầu làm ăn nên trong lòng có chút thấp thỏm."

Kawamoto Jiro cười cười: "Không cần lo lắng, không sao cả. Cố huynh, bây giờ ngươi sẽ về nhà sao?"

Cố Tấn nghĩ đến chuyện mình bị chửi vào buổi sáng thì tâm trạng lại trùng xuống. "Ít nhất thì bây giờ không muốn trở về, bởi vì tam thúc ta cũng được nghỉ, nếu trở về sớm thì có thể là hắn sẽ tiếp tục mắng ta."

Kawamoto Jiro kéo Cố Tấn, nghênh ngang lên xe ngựa.

"Nếu về nhà không vui thì ta sẽ dẫn ngươi đi tìm thú vui."

Cố Tấn cảnh giác, đẩy tay Kawamoto Jiro ra: "Không phải ngươi sẽ dẫn ta đi dạo thanh lâu chứ?”

Kawamoto Jiro biết Cố Tấn không thích làm bừa ở bên ngoài, cười cười, nhỏ giọng giải thích.

"Dĩ nhiên là không phải. Biết ngươi không ham mê nữ sắc, làm sao ta có thể dẫn ngươi đi được?”

"Hơn nữa, lần trước sau khi bị ngươi thuyết phục thì ta cũng không đi. Ta phải cố gắng tiến bộ, trở thành gia chủ lợi hại nhất nhà Kawamoto."

Nghe nói như thế, lúc này Cố Tấn mới thở phào: "Vậy là tốt rồi. Vậy ngươi dẫn ta đi đâu?"

Kawamoto Jiro cười thần bí: "Ngươi thân là Cố gia thiếu gia, trước đó thì thôi, bây giờ tam thúc ngươi là Tổng đốc Giang Nam, cũng không thể cứ mãi khiêm tốn như vậy được.

"Có đôi khi, thân phận cũng có thể kiếm tiền. Không cần ngươi há miệng, những người khác tự nguyện đến nịnh bợ ngươi." Cố Tấn nhíu mày: "Những người kia nịnh bợ ta, nhất định là bọn họ có mưu đồ với ta.

Kawamoto Jiro không để bụng: "Nếu bị người khác mưu đồ thì tức là ngươi có giá trị." "Chỉ là đi ra ngoài vui chơi một chút, nếu như ngươi cảm thấy không vui thì ta sẽ đưa ngươi về, không miễn cưỡng ngươi." "Được rồi." Cố Tấn gật đầu: "Thật ra ngươi nói rất đúng, mặc dù tam thúc xử với ta không tốt, nhưng dù sao đó cũng là tam thúc của ta."

Kawamoto Jiro gật đầu một cái, rất tán thành.

"Đó là điêu đương nhiên. Có cái thân phận này, ngươi chính là người của một trong số những nha môn nổi tiếng ở Kim Lăng. Đừng chỉ biết tìm kiếm khắp nơi mà hãy thể hiện khí thế của mình một chút." Cố Tấn nhíu mày, sờ vào bên hông trống không, vẻ mặt đau khổ.

"Xấu hổ vì trong ví rỗng tuếch, không có nổi khí thế!"

Kawamoto Jiro lộ vẻ lúng túng, có vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Cố huynh, đây là ngươi đang khách sáo với ta. Có ta ở đây, ta còn có thể để ngươi trả tiền sao?"

"Được rồi, hôm nay ra ngoài, tất cả đã có ta. Ngươi nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, cam đoan sẽ khiến ngươi cảm thấy thoải mái vui vẻ."

Kawamoto Jiro thăm dò được chỗ mà những quan lại, tử đệ của Kim Lăng thích đến nhất, sau đó mang theo Cố Tấn đến. Đánh bạc là sắc lệnh nghiêm cấm của Đại Chu.

Bởi vậy, rất nhiều người không chơi bài, nhưng bắt đầu chơi đấu gà trống, đấu dế, sau đó sẽ đặt cược.

Không có nhiều người chơi cho nên đương nhiên là bọn họ bình yên vô sự. Khi Kawamoto Jiro tới, tiểu nhị tiến lên gọi: "Khách quan, ngài ăn cơm hay là ở trọ?"

Kawamoto Jiro cười cười, lấy ra một cái thẻ bài: "Ta tới chơi."

Tiểu nhị nhìn thấy lệnh bài thì mặt mày càng hớn hở, cúi đâu cúi người: "Khách quan, mời vào bên trong!"

Dựa vào xếp hạng, có thể đưa một người đi vào.

Sau khi Cố Tấn đi theo Kawamoto Jiro vào thì cũng không bị ai ngăn cản.

Tiến vào hậu viện thì mới nhìn thấy có mấy cái bàn, có rất nhiều người vây quanh.

Cố Tấn không nhìn thấy bên trong, nhưng có thể nghe thấy có người lớn tiếng hô hào, khàn cả giọng.

"Lên, đại tướng quân, xông lên đánh nó." "Của ta mới là tướng quân đeo áo choàng đỏ thường chiến thắng, cắn đầu của nó, cắn nó!"

"Tiểu Bá Vương của ta vĩnh viễn vô địch...

Cố Tấn đến gần xem thì hiểu ra, hóa ra là đang đấu dế. Không chỉ có như thế, hắn ta còn chứng kiến thấy có mấy người có học thức của học đường trong đó.

Kawamoto Jiro dẫn Cố Tấn chen vào, quan sát dế đánh nhau.

Kawamoto Jiro cho rằng Cố Tấn không hiểu, còn không ngừng giải thích, trong lúc đó còn giới thiệu những người khác. Những người khác nhìn thấy học sinh tốt như Cố Tấn thì cũng sững sờ, sau khi nghe Kawamoto Jiro giải thích thì dân dần chấp nhận Cố Tấn.

Đi theo áp chú, thế mà Cố Tấn thắng sáu mươi lượng bạc.

Sau khi chơi mệt thì đi ăn cơm.

Ở đây không chỉ có chỗ ăn cơm mà còn có mỹ nữ phục vụ.

Mấy người này còn được gắp đồ ăn đến tận miệng, thậm chí Cố Tấn còn chứng kiến đệ đệ của ái thiếp Kim Lăng Tri phủ được mấy mỹ nữ mớm cho.

Cố Tấn chán ghét, lập tức buồn nôn. Cảm giác tới quá đột ngột, trực tiếp ghé vào cửa sổ nôn ra.

Kawamoto Jiro thấy thế thì biết Cố Tấn không giả vờ mà thật sự không thích nữ nhân, càng không thích trường hợp như vậy.

Cố Tấn là người duy nhất không để mỹ nữ phục vụ.

Mặc dù mọi người cảm thấy vô cùng khinh thường hành vi giả vờ quân tử này của Cố Tấn nhưng cũng không muốn đắc tội với hắn ta.

Ai bảo Cố Tấn có thúc thúc làm Tổng đốc chứ?

Kawamoto Jiro dẫn Cố Tấn đi ra ngoài, vô cùng phiền muộn.

"Cố huynh, ngươi thực sự không hiểu phong tình! Đáng tiếc cho những nữ tử mềm mại kia."

Cố Tấn cầm cây quạt để quạt, giống như muốn thổi bay hết mùi hương ở trên người.

"Nghe những cô gái kia hát thì ta cảm thấy vẫn được. Những cô gái kia giúp ta gắp thức ăn thì ta cũng có thể nhìn được." "Nhưng mà nhìn cảnh bọn họ dùng miệng bón cho nhau ăn, ta... Ta thực sự không nhịn được. Bây giờ nghĩ lại một chút thì ta còn muốn óil"

Kawamoto Jiro thấy Cố Tấn không hiểu phong tình thì lắc đầu thở dài.

"Vậy ngươi cũng không có phúc rồi, ở nước Nhật chúng ta còn kích thích hơn, đó mới là sự hưởng thụ cực hạn!"

"Hả?" Cố Tấn sững sờ: "Không phải là đặt đồ ăn lên trên người không mặc quần áo chứ?”

Kawamoto Jiro gật đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc, kích động không thôi.

Đối với người đã từng tham gia một lần thì sẽ nhớ mãi không quên.

"Cố huynh, ngươi không thích như vậy sao? Ngươi không biết, những món ăn ngon kia đặt ở trên cơ thể thì sẽ kích thích cả vị giác lẫn thị giác."

Cố Tấn lập tức lui lại hai bước, mặt lộ vẻ hoảng sợ, lại muốn nôn.

"Xuyên huynh, ngươi đi ra. Ta cảm thấy ngươi đam mê những thứ rất kỳ quái, có chút buồn nôn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.