Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 521: Đêm Khuya Bí Mật Mời Đến Nói Chuyện



"Không hổ là liệt hâu năm đời, không có hạng người phàm phu tục tử. Nếu ngươi đã biết, vậy thì ngươi muốn nói gì với tal" Kim Lăng hầu nở nụ cười, nhưng ánh mắt

cẩn thận.

"Hạng Trang múa kiếm, ý nghĩa không bình thường. Mặt ngoài ngươi đang biên luyện thuỷ quân, để đối phó những hải tặc trên biển."

"Trên thực tế ngươi muốn đối phó những thương khách ngoại quốc đang cấu kết với người giàu có của Đại Chu, nhất là nước Nhật."

Thấy Kim Lăng hầu đoán trúng, Lý Nguyên Thanh cũng không giấu diếm. "Chuyện này cũng đúng là như thế, ngươi đoán đúng. Kim Lăng hầu, có cao kiến gì sao?"

Kim Lăng hầu cười thận trọng: "Ta không có cao kiến, chỉ muốn thuyết phục ngươi, vẫn nên cẩn thận một chút. Dù sao thì những người này có gốc rễ rất chắc chắn, muốn động vào thì sẽ rất khó."

Lý Nguyên Thanh quay đầu nhìn về phía Kim Lăng hầu, hỏi: "Ngươi dính dáng vào sao?"

Kim Lăng hầu lắc đầu, mắt lộ vẻ trào phúng: "Cũng không, dựa vào khả năng buôn bán của ta, cũng không cần phải làm chuyện lén lút phạm pháp nào.”

"Ta chỉ lấy số tiên mà bọn họ kiếm được một cách mờ ám vào trong tay ta.

Nghe nói như thế, Lý Nguyên Thanh giơ ngón cái với Kim Lăng hầu: "Hầu gia cao minh."

Kim Lăng hầu lộ vẻ phiên muộn, lắc đầu: "Cũng không phải là cao minh, mà là bất đắc dĩ mới như vậy thôi."

"Nếu như ngươi thật sự có thể thanh lý những người này thì tốt, ta cũng không cần thường xuyên kiếm cớ để từ chối những người đó."

Mười ba tuổi thì ông ta đã đậu tú tài, thật sự không thể học được sao? Thật sự không thi đậu sao?

Trên thực tế, là ông ta không thể đi thị, không thể làm quan.

Nếu không thì những ngươi kia sẽ giống như dòi xong xương, nhìn chằm chằm vào ông ta.

Tạ gia cũng chỉ có một mình ông ta là con trai, không thể bị gì được.

Mặt khác, một khi bị bọn họ quấn lấy thì sẽ bị bọn họ uy h.i.ế.p lợi dụng. Cho dù không bị triều đình xử lý thì cũng sẽ lo lắng hãi hùng, cảm thấy tự trách cả ngày. Hơn nữa, phủ Tâm Dương còn có Thần Vương. Đó cũng không phải đèn đã cạn dầu, mấy năm nay cũng làm ra không ít chuyện.

Lý Nguyên Thanh kinh ngạc, bắt đầu nhìn kỹ Kim Lăng hầu ở trong lòng một lần nữa.

"Chỉ mong ngươi nói sự thật, không có dính dáng vào là tốt nhất, ta cũng không hi vọng A Dung vừa mới bắt đầu tiếp nhận người cha này là ngươi thì người cha nuôi là ta lại bắt ngươi vào trong nhà giam.”

Kim Lăng hầu nghĩ đến nữ nhi Lý Dung hoạt bát đáng yêu, mắt lộ ý cười.

"Yên tâm, ta không làm. Mấy năm nay ta cũng không rảnh rỗi, sau này ngươi cầm lấy khối Mặc ngọc mà A Dung đưa cho ngươi đến Vân Hoa lâu ăn cơm."

"Đến lúc đó, ta sẽ đưa cho ngươi những thứ ta có được trong những năm nay. Ta không có năng lực đẩy ngã những người kia, nhưng ngươi có thể."

Lý Nguyên Thanh kinh ngạc: "Tại sao ngươi lại cho ta? Không sợ ta bán đứng ngươi?"

Kim Lăng hầu lắc đầu, mắt lộ ý cười. "Ngươi sẽ không, dựa vào A Dung, ngươi sẽ không để cho kẻ có tiền vô tội như ta bị liên lụy."

"Còn về Thân Vương bên kia, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, rất nguy hiểm. Nhưng mà sách lược của ngươi rất đúng, cũng không cần lo lắng quá mức."

"Cố Thiệu ở ngoài sáng, ngươi ở trong tối, cộng thêm tin tức ta cung cấp cho các ngươi, có lẽ lân này các ngươi thật sự có thể thành công."

Lý Nguyên Thanh nhìn người đến người đi trên đường cái, thế mà hắn và Kim Lăng hầu lại nói chuyện quan trọng như thế này ở đường cái.

"Ngươi không sợ bị người khác nghe được sao?”

Kim Lăng hau không để bụng: "Bình thường mọi người hay nói những chuyện này trong mật thất, ai có thể nghĩ tới chúng ta sẽ nói như vậy đúng không?” "Chúng ta cười cười nói nói, người khác còn tưởng rằng đang nói chuyện vê khuê nữ A Dung của chúng ta đấy, xem sau này nên tìm nhà chồng như thế nào cho con bé."

"Hơn nữa, chúng ta chỉ nói đủ để đối phương nghe thấy, tiếng nói cũng không lớn, bởi vậy càng không cần lo lắng." Lý Nguyên Thanh cười, nhìn khắp bốn phía.

"Đại ẩn sĩ trốn ở trong thành, chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, Hầu gia đại tài."

"Trước đó Lý mỗ xem thường ngươi, nếu như Hầu gia cung cấp tin tức thật thì ở chỗ bệ hạ nơi đó, Lý mỗ nhất định nói tốt cho Hầu gia vài câu."

Kim Lăng hầu khoát tay từ chối: "Không cần!"

Lý Nguyên Thanh nhíu mày, lộ vẻ không hiểu: "Vì sao?"

"Ngay cả nhi tử mà ta còn không có, bây giờ chỉ có 3 nữ nhi. Ta phải có nhi tử, có nhi tử thì ta mới nghĩ đến chuyện kiến công lập nghiệp."

"Nếu như không có thì quên đi, chỉ có tước vị, đến lúc đó chỉ có thể nhận con của người khác làm con nuôi."

"Ta cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng lại để cho nhi tử nhà người khác nhận lấy. Nếu như vậy thì ta cũng không muốn làm quan mà thong dong tự tại, kiếm nhiều tiền bạc tử, chuẩn bị đồ cưới phong phú cho nữ nhi."

DTV

Suy nghĩ của Kim Lăng hầu rất kỳ lạ, nhưng Lý Nguyên Thanh lại hiểu.

"Vậy Lý mỗ chúc Hầu gia sớm sinh quý tử”

"Đa tạ.

Mấy ngày sau Lý Nguyên Thanh đến Vân Hoa lâu, có một bữa cơm no đủ.

Cuối cùng cũng hiểu những thứ lúc trước A Dung miêu tả không phải lời nói quá mà là sự thật.

Thậm chí có thứ còn vượt qua sự miêu tả của A Dung, vượt ra khỏi tưởng tượng của Lý Nguyên Thanh.

Một người đàn ông mạnh mẽ như Lý Nguyên Thanh không còn từ nào để miêu tả.

Sau khi cơm nước no nê, không chỉ không cần trả tiền, hơn nửa còn được một cái ống trúc nho nhỏ. Kích thước ống trúc giống như cánh tay trẻ nhỏ, nhưng mà nặng triu.

Lý Nguyên Thanh cho vào trong tay áo, dẫn người rời đi.

Sau khi trở về, Lý Nguyên Thanh lặng lẽ mở ra, lấy ra cuộn giấy từ bên trong.

Chỉ thấy những tờ giấy ở bên trong, có giấy mới có giấy cũ, đều rất mỏng.

Mặc dù những tờ giấy này chỉ được giấu trong một cái ống trúc nhỏ, nhưng mà sau khi Lý Nguyên Thanh lấy ra thì tràn đầy một bàn lớn.

Sắp xếp theo mức độ cũ mới, Lý Nguyên Thanh cẩn thận xem xét nội dung phía trên.

Đúng lúc này, Lưu Khuê dẫn một nam tử cao mặc áo đen đội nón rộng vành tiến vào.

Lấy mũ và áo choàng ra lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô song của Cố Thiệu.

Nhìn thấy áo choàng đen sì, Cố Thiệu mặc ở trên người thì có thể tạo ra mấy phần mỹ cảm phiêu dật, Lý Nguyên Thanh co chut kho chiu.

Hắn cũng rất đẹp trai, nhưng cũng không thể không thừa nhận.

Nói về tướng mạo, hắn không sánh được với Cố Thiệu.

Cố Thiệu cười cười: "Đêm khuya mời ta tới, chắc chắn là có chuyện quan trọng." Lý Nguyên Thanh tập trung ý chí, chỉ chỉ trên mặt bàn.

"Đương nhiên, đều ở trên bàn, ngươi xem một chút đi!"

Cố Thiệu đi tới, ánh mắt nhìn vào những tờ giấy trên mặt bàn.

Cố Thiệu hơi kinh ngạc: "Giấy ngọc quỳnh, rất đắt tiền, hơn nữa có thể bảo tồn, trăm năm không hỏng."

Lý Nguyên Thanh cảm thấy Cố Thiệu lẫn lộn đầu đuôi, lằng nhà lằng nhằng.

"Giấy cái gì, ngươi nghiên cứu lại, ngươi nhìn nội dung bên trong một chút."

Cố Thiệu lắc đầu, cảm thấy Lý Nguyên Thanh rất tục. Chỉ khi ánh mắt của hắn ta thấy rõ nội dung trên giấy thì nụ cười trên mặt lập túc biến mất không còn thấy gì nữa.

"Cái này ở đâu ra? Tin tức này là thật sao?"

Lý Nguyên Thanh cũng không còn tâm tư vòng vo với Cố Thiệu, chuyện này khẩn cấp, không thể trì hoãn.

"Kim Lăng hầu cho! Còn vê chuyện nó là thật hay giả thì ta cũng không biết." "Nhưng mà có một chút, ngươi nhất định sẽ rất hiếu kì. Ta và ngươi một sáng một tối bị Kim Lăng hầu đoán được."

"Không chỉ có như thế, hắn còn biết mục đích ta biên luyện thuỷ quân, là vì đả kích những tên tặc ở trên biển, còn có những tên quan cấu kết với gian thương buôn lậu trên biển."

"Hơn nữa, còn nhắc nhở ta, cẩn thận Thần Vương. Không có chứng cứ xác thực thì không nên hàng động thiếu suy nghĩ."

Cố Thiệu vừa nghe Lý Nguyên Thanh tự thuật, vừa cẩn thận xem xét nội dung trên mặt bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.