Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 522: Thư Bị Tráo



Đây là ghi chép dựa theo trình tự thời gian, phía trên có ngày tháng, cũng có thể nhìn ra từ tờ giấy.

Cố Thiệu xem không bỏ sót chữ nào, mặc dù chỉ cần nhìn qua thì hắn ta sẽ không quên được, nhưng lúc này cũng không dám khinh thường.

Từ đầu tới đuôi, xem tất cả ba lần.

Một canh giờ trôi qua, Cố Thiệu mới quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên Thanh.

"Nếu như nội dung phía trên này thật sự, vậy có thể là chúng ta đã hiểu lầm Kim Lăng hầu là cái con nhà giàu."

Lý Nguyên Thanh: “Đúng vậy, lúc trước ta đã rất tò mò, một người thi đậu tú tài vào lúc 13 tuổi, tại sao lại không học được chứ?"

"Ta cảm thấy có lẽ là sau khi phụ thân mất sớm thì Kim Lăng hầu liên bị đủ loại người ngấp nghé."

"Vì Kim Lăng hầu không muốn trở thành kẻ bội bạc, không muốn trở thành con rối, cho nên lựa chọn cam chịu, sau đó chuyển thành người làm ăn."

"Trong tay hắn có cửa hàng và sản nghiệp rất lớn, hơn nữa cũng có thể giúp rất nhiều người. Ví dụ như Vân Hoa lầu, đấu trường đua ngựa, Mặc Bảo Các..."

Cố Thiệu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

"Lý huynh, chúng ta giả định, nếu như đây là sự thật thì đúng là mục đích của Kim Lăng hầu như lời ngươi nói."

"Hắn cam chịu làm công tử, không muốn trở thành con rối, sau đó bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của Kim Lăng Hầu phủ." "Giả sử, nội dung của Kim Lăng hầu cung cấp là giả, vậy thì mục đích của hắn là gì? Tại sao hắn lại làm như vậy?"

Lý Nguyên Thanh kiểm tra, nghĩ nghĩ.

"Vậy tức là hắn muốn tạo phản, cũng đáng lo ngại, tú tài tạo phản sẽ không thể thành công sau ba năm."

"Mặc dù hắn có tiên, nhưng mà cũng chỉ ở Kim Lăng, không có nhiều sản nghiệp ở địa phương khác."

"Hắn không có binh, thành Kim Lăng có Trường Giang, lúc trước có thể coi như kết giới, nhưng bây giờ hải vận tiện lợi, có thể đổ bộ trực tiếp từ biển."

Cố Thiệu nghe lời phân tích của Lý Nguyên Thanh, sau đó ngước mắt nhìn về phía Lý Nguyên Thanh.

"Kim Lăng hầu và Thân Vương có thể thể liên hợp lại với nhau hay không? Một người lấy lòng để lừa dối chúng ta; Một người nhượng bộ lui binh, đề phòng chúng ta?”

Lý Nguyên Thanh không trả lời ngay, hắn cũng đang suy xét.

"Ta cảm thấy khả năng này cũng không lớn, hắn không có nhi tử, còn không thèm để tâm đến chuyện kiến công lập nghiệp, còn đang vội vàng sinh nhi tử."

"Mặt khác, hắn đã là Hầu gia, cho dù đi theo Thần Vương tạo phản, coi như thành công thì sau này cũng chỉ có tước vị là hầu tước, cũng không cao." "Hơn nữa, nếu như Kim Lăng hầu thật sự học giỏi thì dựa vào năng lực hiện tại của hắn, dù không có Tề gia trợ giúp thì hắn cũng có thể lên như diều gặp gió, quyền cao chức trọng, thật ra cũng không khó." Cố Thiệu nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, phát ra âm thanh có quy luật.

Sau một hồi, Cố Thiệu gật đầu một cái, nét mặt bình tĩnh.

"Phân tích của ngươi rất đúng, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, chúng ta muốn vẫn phải chuẩn bị cho mọi trường hợp."

"Nếu như Kim Lăng hầu và Thân Vương hợp mưu thì chúng ta nên làm như thế nào; Nếu như bọn họ không có hợp mưu thì chúng ta nên làm như thế nào."

"Tóm lại lần này rất quan trọng, chúng ta cần phải cẩn thận. Chỉ cân có chút không cẩn thận thì có thể chúng ta sẽ thua hết." "Biếm chức quan chỉ là việc nhỏ. Nhà ngươi và ta đều ở Giang Nam, ta lo lắng người nhà sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng."

Lý Nguyên Thanh nghiêm túc, cũng không dám khinh thường.

Nhưng mà, hắn có thiết bị thu hình và ghi âm công nghệ cao của vợ cho.

Cổ đại không có điện, cũng may còn có mặt trời, lợi dụng năng lượng mặt trời thì cũng có thể phát điện nạp điện.

Hắn phái ra không ít người, lắp đặt những vật này ở vị trí mấu chốt, lục tục ngo ngoe thu được một chút tin tức hữu dụng.

Hắn phụ trách sắp đặt, Liễu Phán Nhi bên kia phụ trách thu lại, thu thập đủ loại tin tức.

Nhất là thành viên đi đến Thân Vương phủ, trong thư phòng Thần Vương phủ cũng bị trang bị.

Đương nhiên là không thể thiếu ở chỗ quan trọng của quặng sắt, mỏ bạc. Nhưng mà Lý Nguyên Thanh sẽ không nói cho Cố Thiệu những chuyện này.

Bởi vì căn bản là không có gì để chứng minh cho những vật này.

Những vật này đều do hắn tự mình đi lắp đặt, không qua tay của người khác.

Lúc lắp đặt ở Thần Vương phủ suýt chút nữa là bị phát hiện.

Cũng may dịch dung hóa trang thuật rất tốt, cộng thêm việc hắn trâm tĩnh cho nên mới bình yên thoát ra.

"Bên này của ta cũng có vài con đường nhận được chút tin tức, sau đó ta sẽ chỉnh sửa lại rồi đưa cho ngươi."

Cố Thiệu nhíu mày: "Người do bệ hạ sắp xếp sao?"

Lý Nguyên Thanh nhìn Cố Thiệu thăm dò, như cười mà không phải cười: "Ngươi nói thử xem?"

Cố Thiệu ngượng ngùng cười cười, cũng cảm thấy câu hỏi vừa rồi có chút dư thừa. Nếu như bệ hạ có người tài lấy được manh mối quan trọng, tra được nhân chứng quan trọng thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ mới phái hắn ta và Lý Nguyên Thanh tới.

Người mà bệ hạ có thể cho cũng không nhiều.

Hắn ta có binh lính và cận vệ riêng, đương nhiên là Lý Nguyên Thanh cũng có.

Bọn họ có thể chia sẻ tin tức, nhưng tuyệt đối sẽ không chia sẻ con đường lấy được những tin tức này.

"Vậy Cố mỗ sẽ chờ Lý huynh chia sẻ." Cố Thiệu cười cười: "Kế tiếp, chúng ta bàn bạc kế hoạch tiếp theo..."

Hai người không ngừng phân tích, cân nhắc.

Mãi đến đêm khuya, Cố Thiệu mới lặng yên rời đi.

Lý Nguyên Thanh xoa xoa mi tâm, có chút mệt mỏi.

May mắn còn có công nghệ cao, nếu không thì nhất định không thể hoàn thành nhiệm vụ này trong thời gian ngắn. Nằm ở trên giường, Lý Nguyên Thanh vẫn đang không ngừng suy xét.

Làm sao có thể chuyển những nội dung đó thành chứng cứ có thể sử dụng được. Hôm sau, Lý Nguyên Thanh nhận được thư do Liễu Phán Nhi phái người đưa tới. Người không có vấn đề, nhưng thư đã xảy ra vấn đề.

Hắn và Liễu Phán Nhi đã bàn bạc với nhau về ám hiệu, nhưng không thấy. Phong thư này bị tráo.

Lý Nguyên Thanh không đổi sắc mặt, mặc dù ở bên trong có chút chuyện, nhưng hắn cũng không sợ thư bị người lấy đi.

Bức thư đã được viết bằng mã.

Hắn vẫn viết thư như bình thường, trả lời những câu hỏi thăm của thê tử.

Phong thư này có thể tới tay của Liễu Phán Nhi thì sẽ tốt nhất.

DTV

Không đến cũng được, cũng không sao cả.

Cảm thấy những người kia sẽ tráo thư của hắn, Liễu Phán Nhi cũng phát hiện thư bị tráo.

Trên thực tế, đúng là như thế.

Sau khi Liễu Phán Nhi nhận được thư của Lý Nguyên Thanh thì kiểm tra có ám hiệu hay không trước, xác định thư này không phải do Lý Nguyên Thanh viết.

Còn về bút tích, có lẽ người khác sẽ không nhận ra, nhưng Liễu Phán Nhi có thể nhìn ra.

Chứ của Lý Nguyên Thanh viết là Tống thể, khác với phong cách bình thường. Liễu Phán Nhi cảm khái, cũng cảm thấy khó khăn cho mấy người đó.

Vì bắt chước chữ viết của nàng và Lý Nguyên Thanh, hẳn là đã phí không ít Sức.

Nhưng mà Liễu Phán Nhi cũng không để lộ ra, thật vui vẻ chuẩn bị đồ cho Lý Dung, Lý Lệ.

Lý Dung từ Kim Lăng trở về, mang về rất nhiều đồ chơi thú vị.

""A Phương tỷ, đây quà cho tỷ, một bộ vòng tay bạch ngọc."

Lý Phương cũng không chút khách sáo: "Có một muội muội hầu môn thật tốt. Mua đồ trang sức cũng đẹp hơn đồ ta tự mua."

Lý Dung cười, lộ vẻ đắc ý, thẳng thắn nói. "A Phương tỷ, tỷ nói đúng, những món trang sức này không mua được ở cửa hàng bên ngoài, mà đã mời sư phó của Hầu phủ tự mình làm."

"Hả?" Lý Phương sững sờ, những người khác cũng đều nhìn lại: "Trong Hầu phủ cũng có người hầu chuyên môn làm đồ trang sức sao?"

Liễu Phán Nhi cũng tò mò: "Han là người có tay nghê này cũng là người có kinh nghiệm lâu đời?"

Lý Dung gật đầu: "Vương sư phó đã từng là lão sư phó trong cửa hàng đồ trang sức tại Kim Lăng, sau khi nhi tử c.h.ế.t vì bệnh, con dâu xinh đẹp cho nên được chủ tiệm coi trọng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.