"Làm bẩn con dâu của Vương sư phó, còn muốn hãm hại Vương sư phó và cháu của
ông ấy, bị đánh tàn phế chân."
"Phụ thân ta thấy cho nên đã phái người cứu được bọn họ. Những người này không chỗ có thể đi cho nên bán thân làm nô, nhận được sự che chở của Kim Lăng Hầu phủ."
"Mặc dù Vương sư phó gãy chân, nhưng tay vẫn linh hoạt, cùng cháu trai làm đồ trang sức trong nhà."
"Phụ thân có rất nhiều vàng bạc ngọc thạch bảo ông ấy chế tạo trang sức độc nhất vô nhị cho ta và muội muội, còn có các tỷ muội nhà ngoại tổ phục."
Mắt của Lý Phương sáng lên, tán thưởng: "A Dung, nói như vậy, cha ruột của muội cũng không tệ lắm."
Lý Dung liền vội vàng gật đầu, con mắt lóe sáng lấp lánh.
Bởi vì Kim Lăng hầu dùng trăm phương ngàn kế để sủng nữ nhi, khiến cho Lý Dung ở Kim Lăng hơn một tháng vô cùng vui vẻ.
"Cha là một người tài ba, cũng đối xử với ta rất tốt. Dẫn ta đi xem đua ngựa, polo..." "Tóm lại là chơi rất vui, năm nay ta đã chơi, sang năm ta sẽ dẫn mọi người đến Kim Lăng, chúng ta chơi đùa cùng nhau, cùng nhau xem."
Lý Đại Bảo chớp mắt mấy cái: "Thật sự có thể đi sao?"
"Đương nhiên có thể đi, đều đi, ta mời khách. Đa số đều là sản nghiệp của phụ thân, sống rất thoải mái, không cần tiền."
Lý Nam chạy đến trước mặt Lý Dung, lung lay cánh tay tỷ tỷ.
"A tỷ A Nam vẫn là cục cưng ngoan ngoãn của tỷ tỷ có phải không?”
"Đương nhiên là vậy." Lý Dung không chút do dự trả lời, đối mặt với con mắt to ngập nước như nai của muội muội thì lòng của cô bé cũng tan thành nước.
Lý Nam biu môi: "Nếu như A Nam vẫn là cục cưng của tỷ tỷ vậy thì sang năm cũng muốn phải dẫn ta đi."
Lý Dung khó xử: "Nhưng mà muội còn nhỏ, có rất nhiều chỗ không thể đi."
"Hừ, sang năm ta đã trưởng thành. Cho dù không thể chơi, nhưng A Nam có mắt, có thể xem." Lý Nam không vui vẻ: "A tỷ, nếu tỷ không dẫn ta đi thì ta sẽ khóc."
Lý Dung không nỡ để muội muội khóc, đồng ý.
"Được, sang năm dẫn muội đi, đến lúc đó mẫu thân sinh xong thì chúng ta cùng đi." "Mẫu thân đi, ca ca đệ đệ muội muội đều đi, Tiểu Hoa di và A Phương A Lệ tỷ cũng đều đi."
"Dù sao thì phụ thân ta cũng có tiền, không sợ tiêu tiên làm hắn nghèo."
Nghe Lý Dung thân mật như thế thì Liễu Phán Nhi cảm thấy Lý Dung và Kim Lăng hâu ở chung cũng không tệ. Vô cùng hiếm thấy, thế mà Kim Lăng hầu lại dẫn Lý Dung đi nhiều chỗ thú vị như Vậy.
Lý Dung càng lúc càng tiêu sái, hoạt bát. Kết quả như vậy, cũng không tệ.
Lưu thị khoát tay, cười ha hả: "Ta là nông dân, sẽ không đến Kim Lăng."
"Ở đó có nhiều người, chỗ nào cũng là cửa hàng, nhà ở, nói không chừng ta sẽ bị lạc đường."
Lý Dung cười ha hả: "Tiểu Hoa di không cần lo lắng, chúng ta còn có người hầu, còn có thị vệ. Đến lúc đó ta sẽ tự mình dẫn Tiểu Hoa di đi chơi."
Mọi người nói chuyện một lúc lâu, Liễu Phán Nhi hỏi: "A Dung, lúc con trở về, cha con có nói gì không?”
Lý Dung nghe nói như thế thì vỗ đầu một cái.
"Ôi trời, sao con lại quên mất chuyện quan trọng như vậy? Mọi người chờ một chút, ta đi lấy đồ." Lý Dung hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, trở lại gian phòng của mình.
Cô bé đi tìm chiếc hộp chức 10 vạn lượng bạc của Cố Tấn bồi thường cho A Lệ tỷ do cha nuôi Lý Nguyên Thanh đưa cho.
Lý Dung chạy về, mắt nhìn xung quanh, trực tiếp dùng sức đặt một chiếc hộp lên trên bàn.
"Đoán xem bên trong là cái gì?"
Lý Đại Bảo nhìn con d.a.o găm có đính bảo thạch ở bên trên: "Cái này cũng cho chúng ta sao?"
Lý Dung lắc đầu: "Không phải, đoán xem cho ai? Bên trong chứa cái gì?"
"Rất nhẹ, không giống như trang đồ trang sức, không phải bên trong là ngân phiếu chứ?"
"Trả lời chính xác, chính là ngân phiếu." Lý Dung trả lời: "Tiểu Bảo, đệ tiếp tục đoán!" Tất cả mọi người nhìn vê phía Lý Tiểu Bao.
Ánh mắt của Lý Tiểu Bảo nhìn qua mọi người, cuối cùng nhìn vào Lý Lệ.
"Han là số ngân phiếu này là tiền bồi thường của Cố Tấn cho A Lệ tỷ?"
Lý Dung gật đầu, giơ ngón cái với Lý Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo đã đoán đúng, trong này là 10 vạn lượng tiên bồi thường của Cố Tấn cho A Lệ tỷ."
Lý Lệ đã sớm nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ lim kia, cảm thấy có thể là cho mình.
Bây giờ nghe Lý Dung nói như vậy, thực sự cho mình thì cô bé thực sự bất ngờ. "Trời ạ? Ngân phiếu 10 vạn lượng, nhiều bạc như vậy!"
Lý Lệ nhận lấy hộp ở trong tay Lý Tiểu Bảo, liên không buông tay, mở ra xem xét. Một xấp thật dày, tờ có trị nhỏ nhất là 1000 lượng bạc.
"Ai thấy thì cũng có phần!"
DTV
Nói xong, Lý Lệ rất hào phóng lấy ra mấy tờ một ngàn lượng bạc ở bên trong ra, chia cho mọi người.
Rất vui vẻ, cô bé còn lớn tiếng nói: "Khen thưởng tất cả người hầu trong nhà 3 tháng tiên lương."
Miêu Nhi tỷ ở gân nhất, đang bưng trà rót nước, nghe nói như thế thì lập tức lên tiếng cảm ơn.
"Đa tạ A Lệ tiểu thư ban thưởng, chúc A Lệ tiểu thư càng ngày càng tốt."
Những người khác còn chưa phản ứng kịp, Lý Lệ đã chia bạc xuống.
Lý Nam bẻ ngón tay tính toán, 1000 lượng bạc có thể mua bao nhiêu mứt quả?
Lý Đại Bảo tại tính toán, 1000 lượng bạc có thể tạo ra bao nhiêu guồng nước?
Lý Tiểu Bảo thì suy nghĩ 1000 lượng bạc có thể mua được mấy đoan nghiễn thượng hạng?
Lưu thị thì thấy bình thường, nhìn bạc ở trong tay, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Liễu Phán Nhi.
"Phán Nhi, chúng ta có thể nhận số bạc này sao?”
"Cố Tấn lấy nhiêu bạc như vậy ở đâu? Nếu chúng ta nhận thì có gây ảnh hưởng xấu đến Nguyên Thanh không?"
Mọi người nghe nói như thế thì động tác cầm tiên ngừng lại.
Mặc dù Lý Lệ muốn bạc, nhưng tam thúc càng quan trọng hơn.
"Đúng vậy, Liễu di, có ảnh hưởng đến tam thúc của ta không?"
Liễu Phán Nhi cười khẽ, an ủi Lý Lệ.
"Yên tâm, nếu như ảnh hưởng thì tam thúc ngươi cũng sẽ không nhận. Nếu đã nhận thì tức là không có ảnh hưởng."
Lý Dung cũng cười: "Đúng vậy, A Lệ tỷ. Cha nói, đây là tiền bồi thường của Cố Tấn đưa cho tỷ, hơn nữa còn viết rõ tác dụng của số tiền này, hắn đã ký tên đồng ý.
"Tỷ cứ yên tâm nhận lấy, mặc dù danh tiếng của tỷ bị ảnh hưởng, nhưng tỷ còn nhỏ, cứ từ từ tìm hôn sự tốt."
"Ngày kia, tỷ và ta đến Lan Lăng, mở mang tâm mắt, như vậy thì tỷ sẽ không nghĩ đến Cố Tấn."
Mặc dù biết tất cả là giả vờ, nhưng trong lòng Lý Lệ không nhịn được mà lo lắng cho Cố Tấn.
"A Dung, tam thúc có nói Cố Tấn lấy được nhiều bạc như vậy từ chỗ nào không?”
Lý Đại Bảo trừng mắt, nổi giận đùng đùng.
"Quan tâm hắn lấy ở đâu ra làm gì? Dù sao thì đây là hắn đền bù cho A Lệ tỷ, tỷ cứ nhận lấy."
"Người làm sai còn không lo lắng, A Lệ tỷ, tỷ càng không cần phải lo lắng."
Lý Lệ gật đầu, nhưng vẫn lo lắng.
Lý Phương không vui, cảm thấy muội muội không có tiền đồ, đưa tay nhéo mặt của muội muội.
"Có phải là muội còn đang nghĩ về tên đàn ông phụ lòng kia không? Người ta cũng đã từ hôn, muội không nên nghĩ về hắn ta."
"Đừng tưởng rằng cho bạc bồi thường thì sẽ cho rằng hắn có lương tâm, là người tốt, dù sao thì thôn Cát Tường của chúng ta mãi mãi không chào đón Cố Thất Lang"
"Muội cũng nhớ kỹ cho ta, tuyệt đối không thể nhớ mãi không quên cái tên vô lễ Cố Thất Lang kia, nếu không thì không cần nương ra tay, ta sẽ tự tay đánh c.h.ế.t cái đứa không có tiên đồ muội."
Lý Lệ thấy tỷ tỷ kích động như vậy, sợ tới mức cũng không dám lo lắng cho Cố Tấn nữa.
Tỷ tỷ nó giờ lợi hại lắm.
Nói đánh nó là thật sự có thể đánh c.h.ế.t nó đấy.
"Ta mới không thể buông tay được, ta chỉ là cảm thấy được đột nhiên được nhiều bạc như vậy, trong lòng có hơi khó hiểu thôi."