Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 526: Cửu Công Chúa Khí Phách Uy Vũ, Thâm Tàng Bất Lộ!



Nhưng mà, Liễu Phán Nhi lại lo lắng Cửu Công chúa cứ đi theo Cố đại nhân làm này làm kia mà không suy nghĩ gì, phạm phải quy củ Hoàng thất, thì nàng cũng sẽ

xui xẻo theo.

"Cửu Công chúa, cái khác trước tiên không nói tới, đầu tiên người phải xác định trong lòng Cố đại nhân có người hay không?”

"Nếu có, người chủ động một chút, thậm chí có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ một chút, như vậy hết thảy đều sẽ đáng giá." "Nếu trong lòng Cố đại nhân không có người, không thích người, vậy Cửu Công chúa cũng đừng phí tâm nữa. Trở vê Kinh Thành, để Bệ Hạ chọn cho người một phò mã thật đẹp trai là được.

"Sinh mấy đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu, nuôi dưỡng mấy đứa nhỏ cho tốt, sẽ vui lắm đó. Nhìn xem Đại Bảo A Dung, Tiểu Bảo, A Nam nhà ta đi!"

Cửu công chúa cẩn thận nghe Liễu Phán Nhi nói, cũng thấy có lý.

"Đức Thuy phu nhân nói phải, ta nhớ kỹ rồi. Nhưng mà làm sao để biết trong lòng Cố Thiệu có ta hay không?"

Liễu Phán Nhi rối rắm, không ngừng vân vê ngón tay.

"Cái này thì."

Nàng rất sợ sẽ biến khéo thành vụng, dù sao kinh nghiệm thành công của nàng đối người khác mà nói chưa chắc đã hữu dụng.

Nhưng mà Cửu công chúa này xem chừng là nhất quyết truy hỏi đến cùng, nếu nàng không nói được cái gì "thực tế”, thì không dễ nói chuyện cho lắm!

Liễu Phán Nhi đảo mắt, bộ dáng nghiêm túc chính trực hỏi.

"Công chúa, ngài là người nếu đã nắm lấy rồi thì cũng sẽ dàng dàng từ bỏ sao?" Cửu công chúa không chút do dự gật đầu, ánh mắt xinh đẹp sáng ngời.

"Đương nhiên có thể nắm lấy được thì cũng buông bỏ được, lúc trước sau khi Cố Thiệu đính hôn, ta cũng đã bắt đầu chấp nhận để mẫu phi kiếm tìm Phò mã cho ta rồi."

"Chỉ là Phò mã của ta còn chưa có tìm được, vị hôn thê của Cố Thiệu đã bỏ trốn theo người ta rồi, Cố Thiệu lại không vướng bận hôn sự nữa, ta mới quyết định thử lại một lân."

"Có cơ hội, nếu như không thử, ta sẽ hối hận, nhưng này không có nghĩa là ta giữ không nổi, bỏ không xong."

Liễu Phán Nhi đánh bốp một cái, hề hề cười như kẻ trộm: "Vậy là tốt rồi!"

Thấy Liễu Phán Nhi bộ dạng như đã có dự tính từ trước, Cửu công chúa cũng hiếu kỳ, thật là sốt ruột.

"Ngươi nói mau đi, phu nhân, mặc kệ có được hay không, ta đều nhận ý tốt của ngươi. Yên tâm, trong lòng ta có tính toán, có thể phân biệt rõ ràng."

Liễu Phán Nhi đánh giá Cửu công chúa từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng trên cái roi của Cửu công chúa.

"Cửu công chúa, gác lại thân phận qua một bên, nam nữ khác biệt, người có thể đánh thắng được Cố đại nhân không?" Cửu công chúa sửng sốt, không hiểu rõ lắm: "Sao lại còn muốn đánh người ta thế? Cái này... cái này không hay lắm đâu?"

Liễu Phán Nhi xua tay cười giải thích: "Không phải đánh người, người cứ trả lời câu hỏi của ta trước."

Cửu công chúa nghĩ nghĩ: "Theo ta được biết, Cố đại nhân tuy rằng biết võ công, nhưng chỉ dừng ở mức tự vệ thôi."

"Vì thế, hoàng huynh ta còn đem thị vệ lợi hại an bài ở bên người Cố đại nhân, bảo hộ hắn."

"Ta từ nhỏ đã thích nghịch đao múa kiếm, đi theo sư phụ võ công cao cường luyện công, có nhường thì Cố Thiệu cũng đánh không lại ta."

Liễu Phán Nhi thán phục, vô cùng chấn kinh.

"Công chúa khí phách uy vũ, thâm tàng bất lộ!"

Cửu công chúa cũng không giống người bình thường sau khi được khen ngợi thì biểu cảm ngượng ngùng, ngược lại nàng ấy dương dương tự đắc.

"Cũng bình thường thôi, chỉ là ta biết nam nhân đều thích nữ tử nhu nhược, người lợi hại như ta lại khiến rất nhiều nam nhân sợ hãi."

"Mẫu phi ta nói, không cho ta ra ngoài thể hiện, tránh dọa đối phương sợ c.h.ế.t khiếp. Haiz, nói chung, ta đã rất lâu không tỉ thí với ai rồi."

Liễu Phán Nhi giơ ngón cái lên với Cửu công chúa, Cửu công chúa vũ lực mạnh mẽ như vậy, chuyện kế tiếp liên dễ làm rồi.

"Cửu công chúa không được tự coi nhẹ bản thân, có võ công mạnh hơn không có võ công, thời khắc mau chốt có thể tự bảo vệ chính mình”

"Trong lúc ta chạy nạn, chính ta dựa vào võ công của mình, mới bảo vệ được các

con, còn tự tay g.i.ế.c vài người xấu nữa." "Đây là chuyện tốt mà, nam nhân phẩm hạnh đoan chính thực sự mới không để ý võ công của thê tử có cao cường hay không đâu."

Cửu công chúa nghe Liễu Phán Nhi nói, vui mừng khôn xiết.

"Đức Thuy phu nhân thật hiểu rõ lòng ta! Chỉ là những lời này, chúng ta ít nói ra ngoài thôi, trở lại chuyện chính. Ta biết võ công, cũng có đất dụng võ thì sao?"

Liễu Phán Nhi vừa muốn nói, chợt nghe thấy ngoài cửa sổ "bum xì" một tiếng, không biết là ai thả cái rắm.

Lý Nam xấu xa cáo trạng trước, che chặt cái m.ô.n.g nhỏ của mình: "Tiểu ca, ngươi đánh rắm!" Lý Tiểu Bảo vội vàng che miệng muội muội lại, bọn chúng đang nghe lén, sao có thể phát ra tiếng chứ?

Nhưng mà chờ cậu phản ứng lại kịp thì muội muội đã nói cậu đánh rắm, Lý Tiểu Bảo luôn luôn coi trọng hình tượng liền không vui rồi.

"Rõ ràng là muội đánh rắm, vậy mà muội lại đổ cho ta. Cho dù ta thương muội, che chở muội, nhưng muội cũng không được nói dối."

Lý Nam lúc này cũng bất chấp bị mẫu thân cùng Cửu công chúa phát hiện nghe lén họ nói chuyện, lập tức bảo vệ hình tượng tiểu tiên nữ của mình.

"Nương nói muội là tiểu tiên nữ, thơm tho cơ, muội có đánh rắm cũng thơm."

"Rắm vừa rồi thối lắm, chắc chắn là huynh đánh. Huynh đừng vu oan muội!"... Nghe một nam một nữ sinh đôi bên ngoài đấu khẩu, Liễu Phán Nhi cảm thấy trên mặt nóng bừng bừng.

Thật mất mặt! "Hai đứa nhóc thối các con, vậy mà dám nghe lén, lão nương lần này đánh m.ô.n.g các con.

Nói xong, Liễu Phán Nhi cầm lấy cái thước dài đặt trên bàn chạy vọt ra.

Lý Nam cùng Lý Tiểu Bảo, giống hai con khỉ nhỏ, chạy tán loạn ra xa.

Cãi nhau thì được, nhưng không thể để cho nương thân bắt được.

Nương thân nói đánh người thì thật sự sẽ đánh!

Liễu Phán Nhi nhìn trước cửa sổ đã không ai nữa, lúc này mới xoay người trở về, tỏ vẻ xin lỗi.

"Trẻ con trong nhà nháo loạn, để Cửu công chúa chê cười rồi."

Cửu công chúa cười cười, khoát tay nói: "Chúng còn nhỏ, cãi nhau cũng là chuyện bình thường mà."

"Không như chất nhi nhà ta, bị hoàng huynh ta cùng hoàng tẩu quản tới mức mới bảy tuổi đã như một tiểu đại nhân." "Trước kia ta còn có thể tùy ý ôm, giờ lại nói nam nữ bảy tuổi không giống nhau, nam nữ thụ thụ bất thân."

"Cứ như ông cụ non vậy, không đáng yêu chút nào, thật hoài niệm tiểu chất tử vừa mềm mại vừa thơm trước kia quá."

Tuy rằng Cửu công chúa oán giận như vậy, nhưng Liễu Phán Nhi cũng không thể coi là thật!

Kia chính là Đại hoàng tử, là trưởng tử của Chu Bình Đế cùng Hoàng hậu nương nương đó.

Hoàng hậu nương nương tổng cộng có ba nhi tử, cho dù tương lai không phải Đại hoàng tử đăng cơ, thì cũng sẽ là một hoàng tử khác thôi.

Hoàng hậu thuận buồm xuôi gió, vị trí trước mắt, tương đối vững vàng.

"Đại hoàng tử rất giống bệ hạ, thân mang trọng trách, từ nhỏ được đến lớn học tập nho giáo, sau này tất sẽ thành tài."

Cửu công chúa khoát tay áo: "Được rồi, không nói đến nó nữa. Chất nhi có giỏi hơn nữa thì cũng là con của hoàng huynh cùng hoàng tẩu."

"Mẫu thân đường nhiên là yêu quý hài tử rồi, nhưng mà hiện tại, ta phải tìm cho con ta một người cha trước thì mới có thể sinh ra nó chứ."

"Quay lại chuyện chính, Đức Thuy phụ nhân, ngươi cứ mạnh dạn nói cho ta biết đi."

"Ta ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đến đây cũng không dễ dàng, thành bại dựa hết vào lân này đấy. Hoàng huynh cũng quy định thời gian cho ta, trước tết Trung thu phải về kinh."

"Không có nhiều thời gian nữa rồi, đừng che che giấu giấu vòng vo tam quốc nữa. Mặc kệ là tốt hay xấu, ta đều có thể chấp nhận được kết quả."

Liễu Phán Nhi cười, rót hai chén trà, uống một ngụm.

DTV

"Thật ra thì, với phẩm hạnh của Cố đại nhân, tuyệt đối không phải người hay nói bừa." "Cửu công chúa, tìm một cơ hội ở riêng với Cố đại nhân, sau đó..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.