Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 557: Quan Thuyền Mắc Cạn Bị Đâm Hỏng



Thái Ngọc sau khi ra ngoài một lúc, đã nhanh chóng trở vê.

"Công chúa, phía dưới có rất nhiều tảng đá lớn, thuyền mắc cạn rồi" Thái Ngọc trả lời, sắc mặt ngưng trọng: "Đáy thuyền bị đ.â.m thành một cái hố lớn, nước đã tràn vào rồi, hiện giờ người chèo thuyên vẫn đang sửa chữa."

Trong khi Cửu công chúa còn chưa kịp phản ứng, thì thuyền lớn lại nghiêng thêm một chút.

Cửu công chúa nhíu mày: "Đây là đường thuỷ lưu thông chính thức, tại sao lại có loại đá lớn này được? Chẳng lẽ ngày thường không có thuyền qua lại sao?"

Nói xong, Cửu công chúa cầm roi, đi ra ngoài.

DTV

Thái Ngọc theo sát sau đó.

Lý quản sự là người phụ trách này con thuyền lớn, sau khi nhìn thấy Cửu công chúa lại đây, lập tức tiến lên cung nghênh.

Trong lòng hắn ta thấp thỏm, không nghĩ tới lại mắc cạn ở chỗ này, phạm vào sai lâm lớn như vậy.

"Mong công chúa cho thuộc hạ chuộc tội, thuộc hạ cũng không biết nơi này lại đột nhiên trở nên nông cạn như vậy. Lần trước, chúng thuộc hạ vẫn còn đi qua từ chỗ này đều an toàn không có nguy hiểm gì.

Hiện tại đã là buổi chiều, nếu qua hai canh giờ nữa là trời sẽ tối.

Nếu không thể sửa lại kịp thời, thì bọn họ phải qua đêm ở trên sông.

Thuyền lớn bị hư hỏng, sẽ luôn có một ít chuyện ngoài ý muốn, Lý quản sự không dám sơ ý.

Đúng lúc này, mấy người thủy thủ từ trong nước ngoi đầu lên, bò theo thang dây nhanh chóng bò lên trên.

"lý quản sự, công chúa, quanh thân thuyền đều là nước bùn, nhưng phía dưới lại đột nhiên có rất nhiều đá."

Nghe được lời này, Lý quản sự lập tức biến sắc, đây rõ ràng là có người cố ý để sẵn đá ở chỗ này.

Thuyền buôn bình thường không chìm sâu trong nước, vì thế không gặp được những tảng đá này.

Quan thuyền rất lớn, rẽ vào chỗ này chắc chắn sẽ vừa lúc đụng trúng.

Điều này chắc chắn là do có người cố ý làm ra.

Lý quản sự lập tức trả lời: "Cửu công chúa, chuyện này là do có người cố ý làm ra, mong người hãy cẩn thận."

Triệu tướng quân là người hộ tống Cửu công chúa, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, cảnh giác mà nhìn về phía chung quanh.

"Lý quản sự, khi nào có thể sửa xong thuyền?"

Lý quản sự trả lời: "Còn cần bốn canh giờ nữa, ngoài ra, phía trước có khả năng sẽ còn có những ngã rễ như vậy, khiến cho người ta khó lòng phòng bị."

"Nơi này còn cách bến cảng gần nhất bao xa?" Triệu tướng quân lại hỏi, tâm mắt ban ngày vẫn còn tốt, có thể quan sát chung quanh.

Nếu là tới buổi tối, sau khi sắc trời đã tối sam xuống, có khả năng sẽ có người xuất hiện.

Nếu khoảng cách đến cảng gần, vậy thì mau chóng đổi qua thuyền nhỏ, lên bờ rồi tính tiếp.

Ở trên mặt nước, sẽ luôn cảm thấy trên không chạm trời, dưới không chấm đất, nếu bị vây công, cũng không thể phát huy được sức mạnh.

Lý quản sự suy tư: "Nếu đổi thành thuyền nhỏ, thì cân ba canh giờ mới có thể tới được bến cảng tiếp theo."

Cửu công chúa nhìn bờ sông cách đó không xa, hỏi: "Có thể lên bờ nghỉ ngơi chỉnh đốn được không? Từ nơi này đổi sang đường bộ?”

Lý quản sự lắc lắc đầu: "Thưa Cửu công chúa, xung quanh nơi này đều là rừng sâu rậm rạp, bên trong rắn côn trùng chuột kiến lại càng nguy hiểm hơn."

"Công chúa, người vẫn nên ở trên thuyền, chờ đến khi thuyền lớn sửa xong rồi, chúng ta lập tức có thể lên đường."

Triệu tướng quân nhíu mày: "Lý quản sự, ban ngày tàu thuyền còn có thể mắc cạn, hơn nữa vẫn là có người cố ý làm ra, kể cả có sửa xong con thuyền, thì lên đường lúc nửa đêm cũng rất nguy hiểm."

Bây giờ Triệu tướng quân cực kỳ lo lắng, mục tiêu của những kẻ thả những tảng đá này chắc chắn chính là công chúa. Nếu ở lại trên quan thuyền, chờ đến đêm, hắn lo lắng sẽ có người ban đêm đánh lén.

Nếu đổi thành thuyền nhỏ để rời đi trước, lại sợ phía trước có mai phục.

Dù sao có rất ít thuyên nhỏ, nếu bị mai phục vây quanh, chỉ có nước khoanh tay chịu trói mà thôi.

Lý quản sự lại nhìn vê phía Cửu công chúa: "Công chúa, nếu bây giờ sửa thuyền, thì ước chừng ba bốn canh giờ là có thể sửa xong, ở trên thuyên nghỉ ngơi chỉnh đốn, ngày mai lại đi tiếp được không?” Cửu công chúa nhìn quanh bốn phía, núi non trùng điệp, đúng thật là không có một bóng người. Lại nhìn những thuyền nhỏ dùng để chạy trốn đó, Cửu công chúa nhíu nhíu mày. Nếu thực sự có người có ý đồ gây rối, những thuyền nhỏ này càng dễ dàng bị bắt lại. "Triệu tướng quân, ngươi cảm thấy thế nào?" Cửu công chúa nhìn về phía Triệu tướng quân: "Bổn cung không hiểu biết việc hành quân đường thuỷ, các ngươi có kinh nghiệm, các ngươi tự quyết định đi." Nghe được lời này, Triệu tướng quân và Lý quản sự đều nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra bọn họ cũng không sợ quân địch ở chỗ tối, bọn họ chỉ lo lắng Cửu công chúa tùy hứng làm bậy, không nghe khuyên can.

Sau khi hai người thương nghị, lập tức quyết định ở lại.

Lý quản sự đốc thúc người chèo thuyền trên thuyền nhanh chóng sửa thuyền, Triệu tướng quân thả mấy con thuyền nhỏ xuống dưới, cho người tuần tra ở khắp nơi.

Một khi phát hiện khác thường, lập tức cảnh báo.

Binh lính trên thuyền, chia làm hai nhóm. Ban ngày hay đêm tối, đều phải canh giữ nghiêm ngặt.

Cửu công chúa trở lại trong khoang thuyền, nhàn nhã tự tại.

Thái Ngọc và Thái Hà lại cực kỳ nôn nóng hoảng loạn, đứng ngồi không yên.

"Được rồi, hai người các ngươi nhanh chóng ngồi xuống cho ta, tiết kiệm chút sức lực đi. Nếu thật sự xảy ra chuyện, thì ít nhất còn có sức lực chạy trốn."

Lúc này Thái Ngọc và Thái Hà mới ngồi xuống ghế nhỏ, mặt lộ vẻ nôn nóng.

"Cửu công chúa, người không sợ sao?" Cửu công chúa gật đầu, nhéo một cái quả nho đặt ở trong miệng, dù đã định liệu trước nhưng ngoài miệng lại làm bộ sợ hãi: "Sợ lắm nhai"

"Nhưng mà hiện tại sợ hãi có ích gì sao? Ở trên mặt nước, hiện giờ lại không có thuyền bè lui tới, có gấp gáp cũng vô dụng."

Thái Ngọc cắn môi, sắc mặt khó coi: "Cửu công chúa, lỡ như chúng ta gặp được hải tặc thì làm sao bây giờ?"

"Sinh tử có mệnh phú quý do trời!" Cửu công chúa trả lời: "Còn có một hai trăm thị vệ bảo hộ, nếu còn bảo vệ không được, vậy chỉ có thể chứng minh mệnh của ta đã hết."

Thái Hà hoảng loạn: "Công chúa, nếu không chúng ta ngồi thuyền nhỏ đi được không? Chuyện này rõ ràng là có người cố ý, chỉ chờ trời tối là đến đây vào nhà cướp của."

"Có nhiều thuyên nhỏ như vậy, tính lên cũng có mấy chục người che chở công chúa, đến bến cảng tiếp theo là tốt hơn nhiều rồi."

Cửu công chúa cười thần bí, ý vị thâm trường.

"Nhưng mà Triệu tướng quân và Lý quản sự đều nói nên ở lại trên thuyền sẽ an toàn hơn, bọn họ là người trong nghề, chúng ta là người ngoài nghề, bổn cung cảm thấy hay là nên nghe theo kiến nghị của bọn hắn."

"Nhưng là..."

Thấy hai cái cung nữ còn lo lắng, Cửu công chúa vẫy vẫy tay: "Trên mặt nước rộng lớn như thế này, hơn nữa còn đang có gió, thuyền nhỏ chưa chắc có thể chịu được sóng gió."

"Lỡ như gió lớn, lật thuyền, ta biết bơi, còn các ngươi thì không, đến lúc đó thì làm sao bây giờ?”

Vừa nghe lời này, Thái Hà và Thái Ngọc lập tức im lặng!

Các nàng đều không biết bơi.

Sắc trời càng ngày càng tối, màn đêm cũng lặng lẽ buông xuống.

Phòng bếp bên kia đã làm xong đồ ăn, bưng đi lên.

Thái Hà và Thái Ngọc sau khi dùng ngân châm kiểm tra đo lường, không có độc, lúc này mới hau hạ Cửu công chúa dùng bữa.

Ăn cơm xong lúc sau, Cửu công chúa lại lần nữa triệu kiến Lý quản sự cùng Triệu tướng quân, xác định tất cả đều thuận lợi, lúc này mới đi vào giấc ngủ.

Từng chiếc thuyền nhỏ giống như lá cây, xuất hiện trên mặt sông, dân dần tiếp cận thuyền lớn.

Lặng yên không một tiếng động.

Những binh lính phụ trách cảnh giới trên thuyền, đang ngã trái ngã phải, nằm ở trên thuyền không nhúc nhích. Tới bên cạnh thuyền lớn, men theo dây thừng trực tiếp leo lên thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.