Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 57: Đất Trồng Trọt, Ươm Giống



Thôn trưởng Lý nói: "Các nàng không biết đâu, Nguyên Thanh gia vào huyện thành chẳng sợ hãi gì cả, cũng không hề khẩn trương, học cái gì cũng nhanh. Thậm chí còn học được tiếng địa phương. Người đọc sách biết chữ đúng là khác biệt mà, đầu óc thông minh lắm đó."

Nghe thấy thôn trưởng Lý khen ngợi, mọi người âm thầm chấp nhận, càng thêm kiên định suy nghĩ muốn đọc sách.

Hôm sau Lưu thị tiếp tục mang theo Lý Đại Bảo đi đi săn, cống theo sọt, nhất định có thể kiếm đồ ăn trong núi.

Liễu Phán Nhi mang theo hai cháu hái đi khai khẩn, A Dung chăm sóc đệ đệ muội muội giặt quần áo nấu cơm, quét tước vệ sinh ở trong nhà.

Hôm nay người nhà thôn trưởng Lý gia, ngoại trừ thôn trưởng Lý đi đo đất, Lý thái nãi nãi chăm trẻ con ở trong lều ra, thì toàn bộ những người khác ra trận cùng nhau khai khẩn.

Nhiều người như vậy, hôm nay khai khẩn được nửa mẫu.

Hôm nay Lưu thị cũng không tay không trở vê mà bắt được hai con thỏ, ba con gà rừng, lại cho mọi người được ăn no nê. Ăn không hết dùng muối ướp lên.

Lưu thị tặng cho nhà thôn trưởng Lý gia một con thỏ đã lột da, trả lại cho sự nỗ lực khai khẩn của mọi người. Hai nhà đôi bên cùng có lợi, hai nhà đều là người hiểu chuyện. Hợp tác cho đến nay vẫn khá vui sướng.

Không chỉ có như thế, Lý Đại Canh còn bảo vợ giúp Liễu Phán Nhi mang vê.

Nàng đặt mười hộp gỗ làm bằng tấm ván gỗ ở chỗ thợ mộc Lý Đại Canh, dài hai thước, cao nửa thước, còn có lỗ tròn thông gió bên cạnh.

Gỗ là do hắn mang theo con trai chặt trên núi, không cần tiên, chỉ cần tốn sức là được. Hắn và con trai đều có tay nghề thợ mộc, làm cái này dễ như trở bàn tay.

Lý Đại Canh cười nói: "Có thể, đương nhiên có thể, ta không biết làm gì khác chỉ biết làm chút đồ mộc trúc để sống. Có chuyện gì ngươi cứ nói một tiếng."

Trong tay nàng chỉ có chưa đến một trăm văn tiền, không thể tùy tiện tiêu, cho nên nàng cho Lý Đại Canh hai cân muối coi như thù lao: "Chú Đại Canh, trong nhà không còn tiên nên cho ngài hai cân muối, ngài xem được không?"

Có thể đổi hai cân muối cho gia đình, Lý Đại Canh đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Hạt giống đã ngâm hai ngày, sau khi Liễu Phán Nhi cẩn thận quan sát, cảm thấy có thể ươm giống.

Từ đầu đến cuối Lưu thị vẫn làm cùng Liễu Phán Nhi, không hề kêu khổ kêu mệt. Bởi vì các nàng biết, hiện tại vất vả là vì sau này sinh hoạt tốt đẹp sau này.

Liễu Phán Nhi rải đều hạt giống trong đất, sau đó lại rải một lớp đất mỏng bên trên.

Dù sao thì bên trong phân bón cũng có mùi khó ngửi, không thể đặt nó ở trong lều trúc, nhưng đặt ở bên ngoài, Liễu Phán Nhi lại lo lắng trời mưa sẽ bị ướt. Nàng nhìn chung quanh bốn phía, đặt những chiếc hộp này thành hai bài đặt ở dưới xe bò. Cho dù trời mưa, cũng không cần lo việc bị nước mưa làm ướt.

Liễu Phán Nhi lấy phân bón ủ hơn mười ngày ra, phơi nắng bên cạnh bể phân bón rồi trộn với bùn đất, làm thành đất trồng trọt đựng ở trong hộp gõ.

Tắm rửa xong, Liễu Phán Nhi nói với Lưu thị: "Tẩu tử, mấy ngày này vất vả cho tẩu rồi."

Nếu như có nam nhân chạy lung tung tới, bị bắt được thì trực tiếp đánh chết.

Cho tới bây giờ đàn ông trong thôn Lý gia vẫn chưa có người dám làm bậy.

Làm xong những thứ này Liễu Phán Nhi và Lưu thị cầm quần áo, đến bờ sông tắm rửa, nơi tắm rửa của nam nữ được chia ra, đây là là chuyện đã bàn bạc sẵn rồi.

Lưu thị cười cười, không để bụng: "Tam đệ muội, đừng nói như vậy. Chúng ta chạy nạn không c.h.ế.t đã là phúc lớn mạng lớn rồi. Hiện tại khổ một chút, mệt một chút không tính cái gì cả.

Mọi người vất vả như vậy không ăn đồ gì ngon tốt không thể được. Ta không có bản lĩnh gì khác nhưng biết chuẩn bị mồi. Hiện tại có thể sống cuộc sống yên ổn như thế này, ta đã cảm thấy mỹ mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.