Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 573: Không Thể Đưa “Chung”



Lý Dung không nghĩ đến tổ phụ và tổ mẫu cũng muốn tới Kim Lăng, còn vô cùng vui vẻ mang theo Tê Thục Viên. "Biểu tỷ, chúng ta có thể chơi đùa cùng nhau. Tê Thục Viên cũng hết sức vui vẻ, mặc dù nhớ phụ mẫu ở kinh thành nhưng nàng càng mong muốn có được cảm giác tự do ở bên ngoài, huống hồ bây giờ còn có bạn tốt. "Ừ, đúng vậy. A Lệ, sau khi tới Kim Lăng, ta và A Dung mang ngươi đi khắp nơi vui chơi. Ta biết nhiều chỗ ở Kim Lăng chơi rất vui." Lý Dung buồn cười, nhướn mày: "Phụ thân ta đưa ta đi rất nhiều nơi, có nơi còn có nữ nhân đóng giả nam nhân, đi vào trong đó quả thực đã khiến cho ta mở rộng tâm mắt." “Tới Kim Lăng ta sẽ tìm cơ hội mang mọi người đi, cam đoan khiến cho mọi người cả đời cũng không quên được."

Nữ tử khuê các, không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước.

Trong lòng Tê Thục Viện tò mò, trong lòng Lý Lệ khao khát, đôi mắt đều chờ mong gật gật đầu.

"Quyết định như vậy đi!"

Ngồi trên thuyền quan của thành Lan Lăng, đi thẳng xuống phía Nam, tiết trời mùa thu mát mẻ đổ về Kim Lăng.

Lúc này Liễu Phán Nhi ôm bụng bầu giống như quả dưa hấu lớn đang đi dạo trong vườn hoa.

Lý Nguyên Thanh đỡ Liễu Phán Nhi: "Mấy ngày nữa là A Dung và A Lệ trở ve Kim Lăng."

Ánh mắt Liễu Phán Nhi sáng lên: "Đứa trẻ này đi lâu như vậy rồi, tuy có gửi thư về nhưng vẫn nhớ nhung nó."

Lý Nguyên Thanh cười cười: "Lan này không chỉ các nàng trở về, Lan Lăng hầu Tê lão gia và Tê phu nhân cũng mang theo cháu gái Tê Thục Viên qua đây."

"Hai vị lão nhân gia đến thăm Kim Lăng hầu ư?" Liễu Phán Nhi nghi ngờ, hai vị lão nhân gia đang an hưởng tuổi lại đặc biệt đến Kim Lăng một chuyến, hẳn là có mục đích riêng.

Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Chắc là như vậy, dù sao Kim Lăng hầu tùy tiện nhiều năm, hiện tại cuối cùng cũng có thể buông bỏ quyền cước, Lan Lăng hầu cũng có chút quan tâm."

"Có A Dung giúp gắn bó quan hệ hai nhà. Dù trước kia có phần xa cách nhưng đã hóa giải xong, tiếp theo đương nhiên phải qua lại nhiều hơn, giúp tình cảm hai nhà thêm sâu đậm."

Lúc này Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi hoàn toàn không nghĩ đến báu vật của nhà họ đã bị theo dõi, dù sao báu vật trong lòng bọn họ vẫn là đứa nhỏ chưa tốt nghiệp tiểu học.

Chuyện hôn sự này, thật sự quá sớm.

Có điều, ở triêu đại Chu này cũng không hiếm lạ gì.

Nề nếp gia đình tốt, bạn bè tốt, con gái tốt, cũng sẽ bị người ta nhòm ngó từ khi còn bé.

Đức hạnh của Liễu Phán Nhi, năng lực của Lý Nguyên Thanh, đều sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho những người quen biết bọn họ.

Lý Đại Bảo lúc này mỗi ngày đều bề bộn công việc! Tuy rằng không không cần thi cử nhưng tứ thư ngũ kinh đều cần đọc thuộc, còn phải thông hiểu.

Mặt khác, những tập kinh sử tuy không cần học thuộc lòng nhưng cũng phải đọc một lượt. Đọc những thứ này, chí ít khi gặp những người có học thức, còn có thể hiểu người ta đang nói cái gì. Sáng sớm luyện võ xong sẽ đọc sách cùng Lý Tiểu Bảo.

Ăn cơm trưa xong liền vội vàng cưỡi ngựa đến xưởng chế tác đồng hồ.

Từ sau khi Cửu công chúa nói đồng hồ quá xấu, hắn bắt đầu cân nhắc vấn đề ngoai hinh.

Không chỉ có thế, vì để ủng hộ việc làm của Lý Đại Bảo mà Liễu Phán Nhi đã vẽ cho hắn ta rất nhiều bản vẽ hình học.

Ví dụ như đồng hồ để bàn trong phòng nam nhân sẽ dùng đồ điêu khắc thanh nhã hoặc dùng ngọc thạch. Đồng hồ để bàn cho nữ nhân sẽ khảm vàng bạc đá quý. Dùng cho trẻ con thì làm thành hình dáng động vật nhỏ, tô lên các màu sắc sặc sỡ được chế từ các loài cây vô hại. Mặt khác, lại để hơn một trăm người thợ rèn phân công việc làm, rèn ra các linh kiện khác nhau, chế tác càng thêm tỉnh vi hơn.

Vì giữ bí mật, Lý Đại Bảo tự mình tìm tòi cách thức sản xuất dây chuyền, còn có thể nâng cao hiệu suất.

Tuy rằng thành Kim Lăng đang dần dần khôi phục bình yên nhưng Liễu Phán Nhi cảm thấy đây không phải là thời cơ tốt, vì vậy đề nghị Lý Đại Bảo đợi đến mùa thu hãng mở cửa hàng lại. Bởi vậy chờ tới tận bây giờ vẫn chưa mở cửa hàng. Lý Nam và Lý Tiểu Bảo vừa học xong liền chạy tới vây quanh Liễu Phán Nhi. Bọn họ vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn bụng của mẫu thân! To quái Liễu Phán Nhi nằm nghiêng, Lý Nam nhẹ nhàng vuốt bụng của mẹ Nương, con cũng lớn lên từng chút một ở trong bụng nương như thế này, sau đó mới được sinh ra ngoài sao?” Lý Tiểu Bảo tuy không hỏi nhưng cũng rất tò mò, chờ đợi câu trả lời của mẫu thân. Liễu Phán Nhi cười khẽ, trẻ con thường tò mò chuyện mình từ đâu mà ra."Đúng vậy đó, mẹ ruột của các ngươi cũng giống như nương, các ngươi từ nhỏ chút xíu dần dần lớn lên, sau đó thành thai nhi." "Tuy rằng không biết cha mẹ các ngươi là ai, cũng không biết các ngươi từng trải qua những gì, nhưng quá trình mang thai của những người mẹ đều vất vả như nhau.

"Ngày phụ thân ngươi nhặt được các ngươi được đặt thành ngày sinh nhật của các ngươi, tuy là để mỗi năm chúc mừng các ngươi thêm một tuổi, nhưng cũng là để cảm ơn công sinh thành của mẫu thân sinh ra ngươi."

Không ai là không muốn nuôi dưỡng con cái của chính mình cả, trừ phi là bất đắc dĩ.

Liễu Phán Nhi hy vọng thông qua những lời khuyên răn trong ngày thường, giúp Lý Nam và Lý Tiểu Bảo hiểu được nỗi khổ của mẫu thân sinh ra chúng.

Lý Nam có chút đăm chiêu: "Ta hy vọng mẫu thân sinh ra ta có thể bình an vô sự" Lý Tiểu Bảo thấy vậy: "Nếu người ay có thể bảo vệ chúng ta, chúng ta cũng không đến mức bị đặt trong cái sọt trên lưng ngựa, được phụ thân nhặt được." Chắc là lành ít dữ nhiều.

Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng nói: "Hiện tại phụ thân các ngươi đang nhận lệnh của Hoàng thượng, đợi hoàn thành nhiệm vụ ở Kim Lăng, có cơ hội chúng ta và phụ thân ngươi đi đến quan phủ chỗ lúc đầu nhặt được các ngươi."

"Ở lại nơi đó vài năm có lẽ sẽ có thể tìm được manh mối về thân phận của các ngươi, còn có thể sẽ tìm được người thân của các ngươi."

Lý Nam sờ sờ đỉnh đầu tròn, tiến lại gân nắm lấy cánh tay Liễu Phán Nhi.

"Nương, người không sợ chúng ta tìm được người thân, chúng ta sẽ bị bọn họ đưa đi sao?"

Liễu Phán Nhi cười khẽ, sờ sờ đỉnh đầu Lý Nam và Lý Tiểu Bảo.

"Trừ phi các ngươi mong muốn đi theo bọn họ, nếu không ta tuyệt đối không để các ngươi rời đi."

"Sở dĩ muốn đi tìm là vì muốn các ngươi biết mình từ đâu mà tới, mới có thể nhẹ lòng đi tiếp con đường phía trước."

Lý Tiểu Khố nở nụ cười: "Nương, ta không đi đâu, ta và A Nam ở lại cùng người và phụ thân, còn có các ca ca tỷ tỷ nữa."

Lúc này Lý Tiểu Bảo từ bên ngoài trở về, trong lòng n.g.ự.c ôm một cái hòm bằng gỗ tinh xảo quý giá.

Mặt trên chạm trổ hoa đẹp đẽ, được lấy từ tay của học giả có tiếng, không hề tâm thường.

Lấy từ bên trong ra một cái đồng hồ để bàn hình hoa sen tuyệt đẹp cao tâm một mét, không chỉ có chất gỗ ôn nhuận, còn có ngọc thạch khắc hình bông hoa, có thể nói lên sự khéo léo tuyệt vời.

"Nương, đây là đồng hồ để bàn tuyệt đẹp mới được làm ra, ta tặng cho người."

Lý Đại Bảo cảm thấy cái này nhìn rất đẹp nên đã cầm đến đây, tặng cho mẫu thân. Trên trán Liễu Phán Nhi hiện lên ba đường sọc đen, nàng cảm thấy bản thân nhất định phải nhắc nhở Lý Đại Bảo.

"Đại Bảo này, chiếc đồng hồ này không thể tùy tiện tặng được. Ngươi có từng nghĩ những lời này có chỗ nào không ổn hay không?”

DTV

Lý Tiểu Bảo đọc nhiều sách vở nên đầu óc suy nghĩ nhanh nhất, lập tức nhận ra vấn đề, nét mặt dở khóc dở cười.

"Đại ca, tặng đồng hồ và chăm sóc người ta trước lúc sắp mất, là hai từ đồng âm đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.