Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 581: Có Thể Thu Lễ Được Hay Không?



Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, dù nơi đó là quê quán, nhưng cũng là nơi sơn cùng ác thuỷ, thật sự không phải nơi tốt." "Cảm ơn Tiểu Hoa tỷ đã chăm sóc cho ta, người khác ở cữ đều không béo, còn cái mặt và cái bụng này của ta thì chỉ toàn là thịt thôi." "Từ hôm nay trở đi, ta phải vận động cho thật tốt, không thể cứ tiếp tục ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn như vậy nữa." Lưu Thị lắc đầu: "Làm gì mà tới mức đó chứ? Đừng quá khắt khe với chính mình quá. Chẳng lẽ muội béo lên là Nguyên Thanh sẽ không thích muội nữa à?” Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Việc hắn có thích hay không thì cũng không quá quan trọng, chỉ là nếu quá béo thì mặc quần áo gì cũng đều không đẹp." "Những món trang sức và những bộ hoa phục đó của ta đẹp như vậy, nếu mà kết hợp với dáng người mập map và khuôn mặt to như cái bánh nướng, thì trang sức và quần áo có đẹp đến mấy cũng đều uổng phí."

Lưu Thị cười cười: "Nhưng mà hôm nay không thể chạy, chỉ được đi trong sân một chút thôi đó."

"Được, ta không chạy, chỉ đi từ từ thôi." Liễu Phán Nhi đồng ý, nàng đi ở trong viện, nhìn ngắm hoa cỏ trong sân, tâm tình cũng trở nên thoải mái.

DTV

Lúc sau còn có Lý Dung, Lý Nam, Lý Phương, Lý Lệ đến chơi với Liễu Phán Nhi, nói nói cười cười, cực kỳ vui vẻ.

Lý Nguyên Thanh từ bên ngoài trở về để tản bộ với Liễu Phán Nhi.

Bọn nhỏ nhìn thấy phụ thân tới thì cũng không quấy rây phụ mẫu tản bộ, ai nấy cũng rời đi.

"Sao đột nhiên chàng lại trở về vậy?" Liễu Phán Nhi kinh ngạc, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

Lý Nguyên Thanh nhíu mày: "Từ lúc mừng ta có được nhi nữ thì rất nhiều đồng liêu đều muốn lại đây tham gia tiệc đầy tháng."

"Vốn dĩ ban đầu ta chỉ muốn gia đình chúng ta tề tựu bên nhau là đủ rồi, nhưng có vẻ như là không được rồi. Nếu như ta không làm, thì họ cũng sẽ tặng lễ đến đây.

"Ta đã hỏi Cố đại nhân và Trương đại nhân rồi, chỉ huy sứ trước kia cũng thường có chút việc thì đã tổ chức tiệc như vậy. Nếu như ta cũng làm như vậy, chẳng phải là giống như những người đó sao?"

Liễu Phán Nhi sửng sốt: "Chàng đang lo lắng việc sau khi thu lễ sẽ khiến cho bệ hạ bất mãn sao?"

Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Đúng vậy, ta muốn làm thanh quan, có vẻ như việc này cũng không dễ dàng. Đồng liêu tặng lễ, nếu mà không nhận thì chính là không cho người ta mặt mũi."

Liễu Phán Nhi đối với những chuyện trên triều đình, đặc biệt là việc lễ thượng vãng lai, nếu là với những người thân cận thì nàng còn biết xử lý, nhưng nếu không thân cận thì nàng cũng không biết nên làm như thế nào nữa.

*Lễ thượng vãn lai: coi trọng mối quan hệ có qua có lại

Vì thế Liễu Phán Nhi nghĩ tới nghĩ lui, rồi nàng đưa ra kiến nghị cho Lý Nguyên Thanh.

"Hay là chàng đi Kim Lăng hầu phủ hỏi Kim Lăng hầu và Lan Lăng hầu thử xem, đặc biệt là Lan Lăng hầu, ông ấy ở trong quan trường nhiều năm như vậy hẳn là sẽ biết làm như thế nào."

Lý Nguyên Thanh nghe được lời này, ánh mắt sáng lên: "Đúng vậy, Lan Lăng hầu ở kinh thành, là nguyên lão mà bệ hạ tín nhiệm, cũng biết thái độ của bệ hạ đối với việc nhận lễ vật."

"Còn vê phần Kim Lăng hầu, ông ta chính là một con hầu tinh, biết rất rõ tình trạng hiện giờ ở Kim Lăng."

“Ta sẽ cho người đưa lên thiệp mời, ngày mai đi đến phủ bái phỏng. Tiện thể mời bọn họ tới tham gia tiệc đầy tháng nhi nữ của ta luôn."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Vậy cũng được, hai người kia đều sẽ không lừa chúng ta, nếu có gì không hiểu chúng ta cứ việc hỏi."

"Nếu những lễ vật đó có thể nhận, thì chúng ta sẽ nhận lấy. Nếu không thể thu, chúng ta sẽ không thu.”

Có được sự chỉ dẫn của thê tử, Lý Nguyên Thanh lập tức viết thiệp, ngày mai sẽ đi bái phỏng Lan Lăng hầu cùng Kim Lăng hầu.

Hai vị hầu gia ở Kim Lăng hầu phủ nhận được thiệp, chỉ cho rằng Lý Nguyên Thanh trọng lễ nghĩa, tự mình tới cửa mời tham gia tiệc đầy tháng. Chờ đến khi Lý Nguyên Thanh tự mình tới cửa, bọn họ mới biết được tại sao lại như vậy. "Lễ vật giữa đồng liêu đưa đi tặng lại thì có thể nhận. Nếu mà không nhận thì có khả năng sẽ đắc tội với người ta. Rốt cuộc nếu ngươi không nhận lễ, thì lúc trong nhà người khác có việc cũng sẽ không thể nhận lễ được." "Đây là chuyện đã có từ xưa đến nay, không phải một mình ngươi không nhận, là có thể thay đổi được. Nếu chỉ là một ít lễ vật bình thường thì nhận cũng không sao cả." "Nếu là đồ vật kiêng kị hoặc là đồ vật phải nói khác đi đó, vậy thì không thể nhận." Lý Nguyên Thanh nghe được lời này, lại hỏi: "Vậy chuyện này có tính là phạm pháp hay không?”

Lan Lăng hầu cười cười, nhìn Lý Nguyên Thanh cẩn thận không vì tiền tài mà rung động.

"Không thể coi là phạm pháp được, việc này chỉ được xem như phép tắc cư xử thường tình. Nếu ngươi nhận lễ của hắn, rồi lại làm chuyện vi phạm luật pháp cho hắn, đó mới xem là trái pháp luật."

"Nếu sau này nhà hắn có chuyện, ngươi cứ phái người đi đưa một phần lễ vật, như vậy coi như là đã trả lễ. Kể cả nếu không trả, cũng không có sao cả, như vậy cũng chứng minh là ngươi không muốn lui tới với hắn."

"Nếu không có gửi thiệp mời mà đối phương cũng tặng lễ, vậy thì mấy ngày sau tặng lại một phần lễ vật là được." Nghe được lời này, Lý Nguyên Thanh cười, thở phào một hơi.

"Gần đây đồng liêu thấy ta vui mừng, chúc mừng ta có được quý nữ, hơn nữa còn hỏi ta khi nào thì tổ chức tiệc đầy tháng."

"Vốn dĩ ta chỉ muốn mời bạn bè thân thích mấy bàn cùng nhau ăn cơm uống rượu, coi như chúc mừng là được."

"Chỉ là những người này thường xuyên hỏi, ta cũng không biết nên từ chối như thế nào."

"Lý mỗ là người thô lỗ, trước kia chỉ biết ra trận đánh giặc, cũng không tinh thông đạo lý đối nhân xử thế trên quan trường." "Phu thê bọn ta sau khi cân nhắc xong, cảm thấy mình nên thỉnh giáo trưởng bối mà mình tin tưởng."

"Cho nên hôm nay Nguyên Thanh đành tới cửa, quấy ray hai vị rồi! Xin hâu gia thứ lỗi."

Nghe được lời này của Lý Nguyên Thanh, Lan Lăng hầu tức khắc cảm thấy Lý Nguyên Thanh này vừa biết ăn nói. "Không hiểu thì phải hỏi liền, đây là một phẩm chất rất tốt." "Hỏi nhiều nghĩ nhiều, mới sẽ không phạm sai lầm, kể cả có phạm sai lầm cũng có thể biết sai để sửa liền."

"Yên tâm làm di ngươi cứ yên tâm mà nhận lễ, cũng không phải chuyện gì lớn. Kể cả bệ hạ có biết, cũng sẽ không có ý kiến."

Kim Lăng hầu ở bên cạnh cười cười: "Lý hiền đệ đã vì bệ hạ mà lập được công lao to lớn, lúc này chỉ mới nửa năm đã giúp bệ hạ giải quyết được hoạ lớn."

"Không chỉ có như thế, Lý hiền đệ còn nói ra một số biện pháp chỉnh đốn hải quan cùng việc phòng thủ trên biển, càng khiến cho người vỗ án tán dương."

"Còn chuyện trên quan trường, nếu ngươi không hiểu thì hỏi nhiều cũng không có hại gì. Ngươi cẩn thận như vậy, sau này có thể tiến được xa hơn."

Lan Lăng hầu cũng rất là khen ngợi.

Chờ sau khi Lý Nguyên Thanh dùng xong cơm trưa và rời khỏi, Lan Lăng hầu lại lân nữa cảm khái. "Khó trách Nguyên Thanh có thể xuất đầu, phần cẩn thận này, mấy ai có thể có được như vậy?”

"Hắn ở tuổi này đã có công tích như vậy, nếu là người khác thì đã sớm tự cao tự mãn, nhưng hắn lại không hề có."

Kim Lăng hầu cảm khái: "Ta cũng không theo kịp được Nguyên Thanh!"

Ánh mắt Lan Lăng hầu nhìn về phía con rể rất là phức tạp: "Thật ra mấy năm nay ngươi cũng không dễ dàng gì. Có thể bảo vệ được một phần gia nghiệp của Kim Lăng hầu phủ, cũng là khó có được rồi." "Rốt cuộc thì lúc trước Thần Vương đối Kim Lăng như hổ rình mồi, người bị Thần Vương liên lụy có rất nhiêu. Ngươi có thể bình yên né tránh, cũng có thể xem là gặp họa đắc phúc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.