Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 594: Không Thể Hẹp Hòi



Te tam phu nhân liên tục gật đầu/Vậy chuyện này, có cần nói với đại ca, đại tẩu không?” Tê tam lão gia sửng sốt, cân nhắc một hồi, lắc đầu,"Tạm thời không nói, chờ sau khi phụ thân và mẫu thân đến, để hai người nói. Tê tam phu nhân thở phào, tuy rằng đại tau không tệ, nhưng chuyện tốt như vậy, dễ khiến người khác đố kị. Chuyện này vẫn nên là nói sau. Lúc này, tại Cố gia. Cố lão phu nhân sau khi nhận được thư của Liễu Phán Nhi, nhướng mày, có chút kinh ngạc. Nhưng rất nhanh đã hiểu rõ. Người thực sự có tâm nhìn xa, mới có hành động như vậy. Cố Tấn đến thỉnh an Cố lão phu nhân, nhìn thấy vẻ mặt lão phu nhân, tò mò hỏi: "Đức Thụy phu nhân nói cái gì?"

Cố lão phu nhân cười cười,"Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân nguyện ý đem phương pháp chế tạo đồng hồ và lưu ly hiến cho bệ hạ, muốn nhân cơ hội đổi cho Đại Bảo một tước vị."

Cố Tấn nghe thấy lời này, hơi sửng sốt,"Cái đèn lưu ly kia, Thất Lang cũng từng thấy qua, so với Tây Vực bên kia buôn bán chất lượng càng tốt, hình dạng cũng vô cùng tinh xảo."

"Còn cái đồng hồ để bàn và đồng hồ treo tường, là thứ càng dễ dùng hơn. Hiện tại kinh thành có mấy nhà từ bên Kim Lăng có được, đều có thể trở thành đối tượng ngưỡng mộ của mọi người."

Cố Tấn nói xong lời này nhìn nhìn đồng hồ để bàn tinh xảo trong phòng lão phu nhân.

Cố lão phu nhân cười cười,"Có thứ này, thật sự không lo lăng bị ngủ quên."

"Hai vật này mỗi một thứ đều có giá trị liên thành, rất khó sở hữu được nó, bọn họ vậy mà có thể dâng lên."

Cố Tấn cười cười, Cái này có gì kỳ lại Đại Bảo tuổi còn nhỏ, giỏi nghiên cứu đồ vật, về sau còn có thể sáng tạo ra đồ tốt hơn." "Trước tiên có một tước vị, có thể có mối hôn sự tốt hơn. Với năng lực như vậy, có thể trợ giúp bệ hạ lấp đầy quốc khố, nhất định sẽ có được sự yêu quý của bệ hạ." Cố lão phu nhân rất đồng tình/Lý gia sau này vượt trội! A Lệ tuy rằng không phải là con ruột của Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân, nhưng là cháu gái ruột của Lý tướng quân, hơn nữa còn ghi dưới danh nghĩa Đức Thụy phu nhân. Hôn sự của ngươi vô cùng tốt."

DTV

Cố Tấn nghe nói như vậy cảm xúc dâng trào, thời gian trước nhận được đáp lễ của A Lệ cô nương.

"Đa tạ tằng bá tổ mẫu, đã tìm cho Thất Lang một mối hôn sự tốt."

Có lẽ trước kia có người cảm thấy hắn ta có công danh cử nhân, tại sao lại muốn cưới một cô nương xuất thân nông thôn? Nhưng trên thực tế, không phải như vậy. A Lệ cô nương tuy xuất thân bình thường, nhưng có Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân, vậy thì không bình thường.

Lại nói, Cố Tấn cũng biết bản thân ngoại trừ có công danh cử nhân, coi như bề ngoài không tệ, những điều kiện khác căn bản cũng không tốt.

Cho dù tằng bá tổ mẫu vứt bỏ mặt mũi tìm cho hắn ta nữ nhi chỉ phụ của một thế gia, ve sau bất kể hắn ta đạt được thành tựu gì, người khác đều sẽ nói hắn mượn thế lực của nhạc gia.

Trên thực tế, rất nhiều chi phụ của thế gia như vậy, nhưng chẳng qua lại là cái thùng rỗng.

Bởi vậy, khi tằng bá tổ mẫu nhắc A Lệ cô nương với hắn ta, Cố Tấn cũng nhìn thấy A Lệ cô nương, diện mạo thanh tú, hiên lành giỏi giang, liền đáp ứng ngay.

Lúc này tấu chương của Lý Nguyên Thanh và Đức Thụy phu nhân cũng đã trình lên trong tay bệ hạ.

Chu Bình Đế nhìn đồng hồ treo tường do Lý Đại Bảo dâng lên trong ngự thư phòng, trong lòng như lửa đốt.

Ồồi

Khi hắn ta nhận được đồng hồ treo tường này, nghiên cứu ngắm nghía cả một buổi chiều, có chút mới lạ.

Cái thứ này được treo trên bức tường bên cạnh, vừa đẹp lại sang trọng.

Phía trên có khắc vạch ngẩng đầu nhìn, liền biết thời gian, điều quan trọng là còn có thể báo giờ.

Có đôi lúc hắn ta có chút bận rộn, ngồi ở trên ghế phê duyệt tấu chương, ngồi xuống liền hai ba canh giờ.

Đợi đến khi có phản ứng, đã mệt đến mỏi eo đau lưng. Nhưng hiện tại một canh giờ, có thể báo thời gian một lần, vừa lúc đứng lên đi một chút. Đồ vật này, ở kinh thành có giá nhưng không có thị trường buôn bán, có người đặc biệt cử nô bộc trong nhà, mang theo rất nhiều bạc đi đến Kim Lăng mua. Ám Vệ truyền lời đến, nói danh sách đã xếp đến cuối năm sau. Ở Tây Vực còn có một số thương nhân quốc gia khác đến đây, khóc lóc la hét đòi mua, trả giá gấp đôi khách hàng Đại Chu, cũng chưa chắc có thể mua được. Đồng hồ treo tường nạm đầy ngọc thạch tinh xảo như thế này, giá bán ở Đại Chu, cũng lên tới vạn lượng. Bán cho những khách nước ngoài kia, có thể tăng gấp đôi. Phương pháp chế tạo, Lý Đại Bảo dâng cho triều đình, công bố sao có được rất nhiều thợ thủ công, có thể chế tạo càng nhiều đồng đồ để bàn và đồng hồ treo tường.

Chỉ cần chế tạo ra là có thể bán, hơn nữa còn bán với giá cao.

Dựa vào đó, một năm có thể mang lại cho hắn ta mấy trăm vạn lượng bạc lợi nhuận.

Không chỉ như thế, ánh mắt Chu Bình Đế rơi vào chén lưu ly trúc xanh trên bàn.

Giá của thứ này, hẳn cũng rất cao.

Nghe nói một bộ như vậy, giá trị hơn nghìn lượng, bán cho thương nhân nước ngoài, giá cả càng đắt hơn.

Đây cũng là do Lý Đại Bảo nghiên cứu ra, đầu óc đứa nhỏ này phát triển như thế nào?

Tuổi còn trẻ, lại có thể suy nghĩ vi diệu như vậy.

Hiện tại hai thứ này Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi dâng lên cho hắn ta, bên trong tấu chương nhắc một câu không rõ ràng, cho Lý Đại Bảo một tiên đồ để xứng với thân phận vị hôn thê Hầu phủ tiểu thư.

Chu Bình Đế sau khi bình tĩnh, cẩn trọng SUY †Ư.

Một đồ vật tốt như vậy được dâng lên, hắn ta nhất định phải có điều muốn bày tỏ.

Không phải là một tước vị sao?

Chu Bình Đế cảm thấy có thể chol

Lý Đại Bảo tuổi trẻ, sau này còn có thể chế tạo ra thứ càng thêm mới lạ, càng thêm có ích.

Huống hồ người như vậy không tham dự chính trị triều đình, con người cũng khá đơn giản, cho dù hắn ở vị trí nào, vẫn là nhi tử đăng cơ, trọng dụng người như vậy, cũng không sai.

Chí ít sau này trong tư khố, sẽ có bạc nhiều hơn.

Rốt cuộc nên ban tước vị gì đây? Trong nhất thời Chu Bình Đế quyết định, ban cao thì không quá thích hợp.

Dù sao Lý Nguyên Thanh lập được công lao lớn, chứng cứ ghi trên sổ chờ sau khi kết thúc nhiệm kỳ ba năm thăng quan, vẫn chưa có tước vị.

Ban thấp, chẳng phải là làm chạnh lòng đứa nhỏ Lý Đại Bảo sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Bình Đế muốn tìm một người cùng bàn bạc.

Chu Bình Đế nhìn vê hướng Lương Bảo đứng một bên hầu hạ,"Lương Bảo, ngươi nói xem tram nên ban cho Lý Đại Bảo tước vị gì thích hợp?”

Lương Bảo cười cười,Bệ hạ nhận được tấu chương, nô tài cũng nhận được thư từ Đức Thụy phu nhân.”

Chu Bình Đế nhíu mày,Ồ? Vậy Đức Thụy phu nhân đã nói gì với ngươi?”

Lương Bảo trả lời: "Đức Thụy phu nhân nói với nô tài thân thế của Đại Bảo, phụ thân Đại Bảo là ân nhân cứu mạng của Lý tướng quân." "Những thứ này là do Đức Thụy phu nhân và Đại Bảo hai người cùng nhau nghĩ ra, dâng lên cho bệ hạ, muốn thay Đại Bảo kiếm một tước vị, đời này cũng coi như có thể ăn nói với ân nhân đã qua đời."

"Về phần tước vị cao thấp, Đức Thụy phu nhân ngược lại nhắc với nô tài một câu, tước vị không cần quá cao, miễn cho bệ hạ đừng bị khó xử."

"Nô tài cũng cảm thấy không cần phải cho tước vị quá cao, hay là ban cho bá tước?"

Chu Bình Đế nghe nói như vậy hơi sửng sốt,"Phụ thân Lý Đại Bảo ra trận g.i.ế.c địch, cuối cùng hy sinh, cũng vì tram tác chiến."

"Trãm nhớ lúc trước phụ hoàng bởi vì người khác tiến hiến một con rùa biển lớn hơn cối xay, phụ hoàng liên ban cho một tước vị bá tước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.