Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 599: Ước Được Âu Yếm



Lý Đại Bảo dân dần thích ứng với kinh

thành, ghi lại toàn bộ những trải nghiệm ở

kinh thành viết vào thư gửi vê cho nương

thân.

Bây giờ phần lớn thời gian của Lý Đại Bảo

đều là ở cùng với đám thợ thủ công, dạy

thợ thủ công của Bệ Hạ, giúp bọn họ mau

chóng nắm bắt được phương pháp chế

tác.

Ngoài ra, khi nào Lý Đại Bảo có thời gian

rảnh rỗi, lại sẽ cải tiến sản phẩm.

Cậu vẫn còn nhớ nương thân từng nói,

đồng hồ để bàn và đồng hồ treo tường

đều rất cồng kênh, chỉ có thể đặt ở trong

nhà.

Nếu có thể cải tiến linh kiện, càng làm

càng nhỏ, có thể mang theo bên người thì

càng tiện sử dụng hơn.

Người dưới trướng Chu Bình Đế lại hồi

báo lần nữa, Lý Đại Bảo không phải khoe khoang tài mọn, mà thật sự có tài.

Thế là Chu Bình Đế không chỉ sắc phong tước vị cho Lý Đại Bảo, mà còn phong cho cậu ba trăm mẫu đất, hơn nữa, còn cho cậu một chức vị trong công bộ.

Tuy chỉ là quan lục phẩm, phụ trách chế tác lưu ly và đồng hồ cơ, nhưng cũng không thể xem thường.

Bởi vị Lý Đại Bảo năm nay mới có mười hai tuổi thôi đó, cho dù có là người đọc sách thông minh tuyệt đỉnh, bây giờ cũng chỉ có thể đọc sách thi tú tài, đợi làm quan vẫn còn lâu lắm.

Sau này Lý Đại Bảo vẫn còn tới vài chục năm, kiểu gì cũng sẽ chế tạo ra đồ vật tốt hơn nữa, không cân lo ve con đường thăng quan.

Lý Đại Bảo cũng không ngờ mình có thể làm quan, bên này vừa mới nhận được tin liền lập tức viết thư về cho cha nương.

Te Tam lão gia lo lắng Lý gia không có trưởng bối, cho nên chỉ cần có thời gian là lại tới tìm Lý Đại Bảo. Có lúc còn đặc biệt tới đón Lý Đại Bảo từ nha môn mà Lý Đại Bảo làm việc.

Rất nhiều đồng liêu trêu chọc Tê Tam lão gia, Ngươi xem xem, nhạc phụ ngươi đây, lẽ nào không nên kiêm chế một chút sao? Đối với con rể còn tận tâm hơn cả nhi tử ruột."

Te Tam lão gia không cho là vậy, ngược lại mười phần tự hào.

"Nếu như nhà các ngươi cũng có Hầu gia mười hai tuổi, ngươi cũng sẽ thích thôi." "Nếu nhi tử nhà ngươi mới mười hai tuổi đã được làm quan, hơn nữa còn là quan lục phẩm, ngươi sẽ càng chiều chuộng hơn thôi."

"Con rể cũng có nghĩa là nửa nhi tử, ta vô cùng yêu quý, vô cùng chiêu chuộng." Những người mở miệng trêu đùa kia cũng không ít người trong lòng ngưỡng mộ, đố ki.

Lúc nghe được lời này của Tê Tam lão gia, từng người từng người phải im miệng. Nếu bọn họ có được con rể tốt như Lý Đại Bảo, bọn họ còn yêu chiều hơn ấy chứ. Nghe thấy nhạc phụ bảo vệ mình, Lý Đại Bảo trong lòng vui vẻ, nhưng đối với nhạc phụ lại càng thêm cung kính," Các vị đồng liêu quá khen quá khen rồi."

Tê Tam lão gia thấy Lý Đại Bảo như người lớn, chắp tay với mọi người, giãn lông mày nở nụ cười,"Đi, Đại Bảo, hôm nay ta dẫn con đi xem kịch."

"Đa tạ nhạc phụ." Lý Đại Bảo cảm tạ, thực ra mỗi lần ra ngoài cũng không đơn độc, còn có muội muội, còn có vị hôn thê Te Thục Viện nữa.

Có trưởng bối ở bên, hơn nữa đi toàn những chỗ chính quy.

Thanh niên phải ở bên nhau nhiều một chút, thì mới có tình ý.

Thế là Lý Đại Bảo và Lý Dung sống một cuộc sống vui vẻ thanh thản ở kinh thành, dù là Cố Tấn, hay là Cửu công chúa, còn có người Lan Lăng Hầu phủ, đều rất yêu thích Lý Đại Bảo. Ngay cả Chu Bình Đế cũng thường xuyên phân phó Lương Bảo chăm sóc Lý Đại Bảo và Lý Dung cho tốt.

Thưởng vật của Triệu Hoàng hậu cũng thường xuyên được gửi tới.

Cho dù đã tới ngày đông giá rét, nhưng Lý Đại Bảo lại không ha cảm thấy lạnh, ngược lại còn thấy vô cùng ấm áp.

Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh nhận được thư của Lý Đại Bảo và Lý Dung cũng triệt để yên tâm rồi.

Cố lão phu nhân, Lan Lăng Hầu lão phu nhân, Tê Tam phu nhân, còn có Cửu công chúa, cũng tới tấp gửi thư về, làm cho Liễu Phán Nhi có thể biết rõ rất nhiều việc ở kinh thành.

"Be Hạ, không đợi chúng ta kịp hành

động đã cho cái tước vi Hầu tước, quả

thực không tồi" Liễu Phán Nhi tán

thưởng, ấn tượng với Chu Bình Đế càng

tốt hơn.

Lý Nguyên Thanh cười cười, Thật may

mắn, có Hoàng đế tốt. Nếu như là Tiên

Hoàng trước kia, những thứ đồ tốt của

chúng ta chưa chắc đã có thể giữ lại

được."

Liễu Phán Nhi gật đầu, cũng nghe nói qua

thời kỳ lão Hoàng Đế kia còn tại vị, khi bắt

đầu vui mừng quá độ, nghe lời xúi giục vu

oan, náo đến mức triều đình loạn động,

dân sống không yên.

Cũng may cuối cùng Chu Bình Đế đăng

cơ rồi!

DTV

Hoàng Đế tốt như này, xứng đáng để phu

phụ bọn họ trung thành.

Lật xem tờ lịch, Liễu Phán Nhi nhẹ giọng nói: " Giờ đã là tháng chap rồi, hai mươi sáu tháng chạp, là tiệc trăm ngày của Cát Tường."

"Ta đã đáp ứng trưởng thôn đại thúc, tổ chức ở trong thôn, hơn nữa cũng sắp đến Tết rôi, chúng ta cũng phải trở về, cho nên nhân lúc tuyết còn chưa rơi, ta muốn đưa mấy đứa nhỏ về trước."

Tuy lòng Lý Nguyên Thanh không nỡ, nhưng cũng biết bây giờ là lúc thích hợp nhất để quay vê.

Nếu không thì trời đông đất tuyết, người lớn còn được, nhưng mấy đứa nhỏ không dễ lên đường.

"Được rồi, ta phái người đưa mọi người về nhà. Cũng may cách đây không xa, trên đường đi chậm chút, không cần vội vã về, tránh mấy đứa nhỏ té ngã."

Một cái bánh bao nhỏ ba tháng tuổi, lúc này mặt tròn mum mm, vô cùng đáng yêu.

Lý Nguyên Thanh nhìn nữ nhi nhỏ không dời nổi mắt, vươn tay chọc chọc cái má nhỏ của nữ nhi.

Bánh bao nhỏ Cát Tường bị chọc tỉnh, nhíu lông mày nhỏ cực đáng yêu, chu môi.

Liễu Phán Nhi đánh lưng Lý Nguyên Thanh một cái," Chàng xấu tính thế, con bé đang ngủ ngon như vậy, chọc tỉnh rồi, chàng dỗ à?"

Lý Nguyên Thanh cười xấu xa, thu tay về. "Tiểu bảo bối không cho nghịch, vậy đại bảo bối có cho nghịch không?" Lý Nguyên Thanh nói xong, ôm lấy Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi trên mặt phớt hồng, nội tâm cũng là một trận rung động mạnh mẽ.

Sau khi sinh hài tử, thời gian thân mật của hai người liền giảm đi rõ rệt, có mấy lân còn bị bánh bao nhỏ Cát Tường doạ cho sợ hết hồn.

"Đừng có làm ồn con!" Liễu Phán Nhi nhắc nhở, nghiêng đầu nhìn xem nữ nhi có bị ồn làm bừng tỉnh hay không.

Lý Nguyên Thanh cắn nhẹ vành tai Liễu Phán Nhi, Trong nhà có nãi nương, còn có Tiểu Hoa tỷ, giao cho họ trông chừng, chúng ta nói chuyện tử tế chút!"

"Nhưng nó vẫn còn nhỏ mà..." Liễu Phán Nhi không nỡ, nữ nhân sau khi có con rồi, nam nhân trước kia có yêu thế nào thì cũng phải xếp thứ hai, con nhỏ là số một. Lý Nguyên Thanh nhỏ giọng thủ thỉ," Các nàng về rồi, ta sẽ không được ôm nàng nữa rồi. Chuyện của ta bên này còn chưa có xử lý xong, không thể về trước được." "Chắc phải trước tiệc trăm ngày, ta mới có thể trở về được. Phán Nhi, Phán Nhi ngoan..."

Liễu Phán Nhi bị Lý Nguyên Thanh nói đến mức vành tai phát đỏ, trong lòng d.a.o động.

Trượng phu đang độ tuổi sung mãn nhất, mà nàng cũng muốn...

Thế là bánh bao nhỏ Cát Tường bị đưa tới chỗ nãi nương bên kia, có nãi nương cùng Lưu thị chăm lo.

Lưu thị thấy Liễu Phán Nhi đặt hài tử xuống, vậy mà còn không nỡ rời đi, liền vội vàng đẩy Liễu Phán Nhi ra ngoài.

"Ở đây có ta rồi, mau về đi thôi. Có tiểu tiện gì đã có ta, đói thì có nãi nương ở đây rồi."

Bây giờ Lý Nguyên Thanh là quan lớn, trong nhà không có thê thiếp, Phán Nhi muội muội lại cứ chăm nom con nhỏ, lạnh nhạt với nam nhân.

Nếu như bị nữ nhân khác tâm tư chiếm chỗ, thì cái nhà này chuyện lớn chuyện nhỏ biết phải làm sao?

Liễu Phán Nhi bị Lưu thị đẩy ra ngoài cửa, dở khóc dở cười,"Tiểu Hoa tỷ, ta nhìn hài tử một lần nữa thôi."

Lưu thị đóng cửa vào,Không cho xem nữa, đứa nhỏ ngủ rồi, mau chóng về nghỉ đi."

Liễu Phán Nhi vẫn còn muốn nói, Lý Nguyên Thanh đã không đợi nổi nữa rồi, trực tiếp vác Liễu Phán Nhi vê phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.