nói một tiếng với Nguyên Thanh, chạy vội như bị chó rượt vậy.
Liễu Phán Nhi mệt mỏi, nghiêng người ngồi trên xe ngựa, thổn thức nói: "Không phải chó thường mà là chó săn đấy tỷ, muội không thể không chạy."
Lưu thị nhanh chóng chuyển sự chú ý đến thôn Cát Tường: "À mà, tính tới tính lui, lân này muội đã đi hơn nửa năm rồi, có nhớ nhà không?"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Nhớ chứ, rất nhớ."
Lý Nam cũng vội vã nói: "Nương, con cũng nhớ nhà, con còn mua rất nhiều quà để tặng cho các bằng hữu trong thôn nữa."
Lý Tiểu Bảo cũng phụ họa: "Mặc dù Kim Lăng rất sầm uất nhưng con vẫn thích thôn Cát Tường hơn."
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Đúng vậy, dù sao đó cũng là nơi chúng ta từng bước xây dựng nên, dành rất nhiều tình cảm và mồ hôi."
Mọi người đều tán đồng với câu nói này. Buổi tối, Lý Vi ngủ rất ngon nên bây giờ rất có sức sống, đôi mắt đen, to tròn như quả nho hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Xe ngựa chạy khá chậm nên bọn trẻ trong xe cũng không cảm thấy xốc nảy. Có Lý Tiểu Bảo và Lý Nam pha trò nên suốt cả đường đi, Lý Vi đều rất ngoan. Trong lúc Liễu Phán Nhi và Lưu thị đang dẫn bọn trẻ về trấn Cát Tường, một nhóm người khác cũng đang đi từ bắc xuống nam.
Trên một chiếc xe bò nào đó, một cái khung xiêu vẹo được dựng lên, bên trên trải một tấm nệm cỏ rách nát.
Lý Nguyên Công đuổi xe theo ngựa, lạnh đến mức nước mũi chảy ròng ròng, trong lòng âm thầm hối hận, sao không chờ tới năm sau rồi đi chứ?
Trên xe bò, Lý lão phu nhân nhíu mày, thở ngắn than dài: "Đương gia, ông nghĩ những lời người thôn Triệu gia nói là thật hay giả?"
Lý Nguyên Lượng đầu bù tóc rối, chỉ mong về lại phương nam, tìm được đệ đệ ruột để có thể hưởng ké phúc của người đệ đệ đang làm quan lớn đó.
"Nương, ta nghĩ họ nói thật đó. Người của thôn Triệu gia đã kiếm được tiền nên mới có tiền về lại."
"Không chỉ vậy, họ còn đào mộ tổ tiên lên, chuyển tới phương nam, định định cư ở đó, nhà đất cũng bán hết rồi, không định về lại nữa đâu."
Nghe vậy, Lý lão gia tán thưởng nhìn đưa nhi tử thứ hai của ông ta: "Nguyên Lượng nói đúng, người thôn Triệu gia lừa chúng ta cũng không được gì."
"Tuy chúng ta có một vài mẩu ruộng ở quê nhưng thu hoạch chẳng được bao nhiêu, chả kiếm được mấy đồng. Rõ ràng chúng ta có một đứa nhi tử thành tài, giờ còn làm chỉ huy sứ đạo Giang Nam, có thể hưởng vinh hoa phú quý, sao phải tiếp tục ở quê sống cuộc sống nghèo khó?" Lúc trước, Lý lão gia vẫn còn cố chấp nhưng giờ đã chịu đủ khổ cực, hơn nữa cũng không tin Lý Nguyên Thanh có thể sống sót trở ve nên mới tùy tiện viết giấy đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng tất đều do ả tiện nhân Liễu Phán Nhi kia bày trò để thoát khỏi họ.
Nằm mơ đi!
Thứ gọi là huyết thống, sao có thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt?
Lý Nguyên Thanh sống là nhi tử của ông ta, dù có c.h.ế.t cũng là nhi tử của ông ta, sao có thể không nuôi phụ mẫu ruột?
Lý lão phu nhân nghe vậy, tràn đầy kính nể nhìn trượng phu.
"Đương gia, vẫn là ông có chủ kiến, cũng may cái nhà này còn có ông, nếu không chúng ta vẫn còn tiếp tục ở quê sống cuộc sống nghèo khó, những kẻ khác lại đi theo nhi tử chúng ta, ăn sung mặc Sướng."
Hổ tử nuốt nước bọt: "Gia gia, nãi nãi, Hổ
tử muốn ăn thịt."
Lý lão phu nhân trấn an tôn tử: "Yên tâm,
đợi mấy ngày nữa gặp được Tam thúc,
con sẽ được ăn thịt."
Hổ tử nhíu mày: "Nhưng Tam thúc thà
nuôi mấy đứa con hoang kia cũng không
chịu cho chúng ta tiền, sao giờ có thể lo
cho chúng ta chứ?”
Nghe vậy, Lý lão phu nhân cười: “Đừng lo,
ta và gia gia con là phụ mẫu ruột của
Tam thúc con, chỉ cần nó là người thì phải
nhận chúng ta."
"Chỉ cân nó nhận chúng ta thì những gì
của Tam thúc con sẽ là của chúng ta, đến
lúc đó thì Hổ tử muốn ăn gì thì ăn, muốn
xài bao nhiêu tiền thì xài bấy nhiêu."
"Hổ tử cũng lớn rồi, đến lúc đó ta sẽ cho
Hổ tử cưới thêm vài tức phụ để nối dõi
tông đường." Nghe vậy, ánh mắt Lý Nguyên Lượng sáng lên: "Nương, Hổ tử còn nhỏ, ta và đại ca vẫn còn chưa có tức phụ, người cho chúng ta cưới tức phụ trước đi."
Sau khi về quê, họ vốn dĩ có thể cưới tức phụ mà không cần tốn tiền nhưng lại không ai muốn gả cho họ, hơn nữa họ cũng không có tiên nên đành thôi.
Lý lão phu nhân cười: "Tam đệ của con là quan nhị phẩm, muốn bao nhiêu nữ nhi mà chẳng được, con không cần lo."
Lý lão gia suy nghĩ một hồi, cảm thấy đại nhi tử không nghe cha: "Mấy người cũng đừng quá lạc quan, khi gặp Nguyên Thanh, chúng ta phải ăn nói dễ nghe, đừng có mà đòi đánh đòi g.i.ế.c như lúc trước, phải tỏ ra đáng thương."
Sau khi thành công, tam nhi tử này vậy mà lại không hề liên lạc với gia đình, đủ để thấy hắn cũng không còn bao nhiêu tình cảm với phụ mẫu ruột.
Nếu còn tỏ ra ương ngạnh như trước thì chắc hẳn không được. Nghe vậy, Lý Nguyên Lượng gật đầu: "Da vâng, cha. Cho dù muốn con quỳ xuống trước mặt lão Tam cũng được nữa, chỉ cần nó cho con tiền."
Lý Nguyên Công đang đánh xe bò bên ngoài bỗng dừng lại: "Nguyên Lượng, đệ ra đánh xe đi, để ta vào trong sưởi ấm một lát, ta sắp c.h.ế.t rét rồi."
Lý Nguyên Lượng bất đắc dĩ: "Đại ca, ta mới ngồi chưa bao lâu thì huynh đã không chịu nổi rồi, quá đáng quá đó."
Lý Nguyên Công nhíu mày: "Được rồi mà, cơ thể ta yếu ớt, đệ ăn nhiều thì nên làm nhiều chứ."
Lý Nguyên Lượng nhíu mày, cuối cùng vẫn đổi vị trí với đại ca.
Sau khi vào xe bò, đắp chăn lại, Lý Nguyên Công mới cảm thấy ấm áp: "Cha, Lưu thị còn chưa gả cho người khác, chắc chắn là đang chờ ta."
"Giờ chúng ta đừng tới thôn Cát Tường, tới thẳng Kim Lăng tìm Nguyên Thanh đi, tránh cho Lưu thị dây dưa ta, khóc lóc sướt mướt trước mặt Nguyên Thanh, đòi tái hợp với ta."
Có một đệ đệ làm quan nhị phẩm, hắn ta có thể lấy người nhà quan hoặc cô nương nhà có tiền, ai mà thèm tái hợp với người nữ nhi có tuổi đã từng hòa ly kia chứ?
Lý lão gia nghĩ đến Liễu Phán Nhi khó đối phó, không phải kẻ tốt lành gì, còn phải dựa vào nhi tử.
"Nguyên Công nói rất có lý, chúng ta đi Kim Lăng đi."
Lý Nguyên Công thở phào: "Vậy thì tốt, ta thật sự rất sợ đụng mặt Lưu Tiểu Hoa, người nữ nhi đó vừa cao vừa khỏe, không đẹp chút nào."
"Cha, nương, sao lúc trước hai người lại kiếm cho ta một tức phụ như vậy chứ?" Lý lão gia và Lý lão phu nhân nhìn nhau, cảm thấy chột dạ. Lúc đó, họ thấy Lưu thợ săn chỉ có một đứa con gái là Lưu thị nên muốn làm Chạn vương.
DTV
Nào ngờ Lưu thợ săn chỉ để dành được mười mấy lượng, quá nghèo, còn chưa đủ để lão đầu di thi.
Nhưng họ không thể nào nói ra chuyện mất mặt như vậy được.
"Được rồi, chuyện trước kia đều đã qua, con đừng có oán trách nữa. Sau khi tới Kim Lăng, Tam đệ của con lợi hại như vậy, con muốn nữ nhi kiểu gì mà chẳng có?"
Lý lão phu nhân tức giận nói với nhi tử, không muốn nói chuyện quá khứ, chỉ muốn suy nghĩ tới tương lai.