Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 607



"Chỉ cân huynh đồng ý giúp ta, ta sẽ đồng ý giúp huynh định cư dưới núi. Thôn Cát Tường bên kia tiếp nhận người chạy nạn, sau khi làm hộ tịch thì có thể định cư tại trấn Cát Tường. Có thể buôn bán, cũng có thể mở rộng đất đai." "Ngoài ra, Trẻ em ở trấn Cát Tường, chỉ cần muốn đi học, thì chỉ cần tiêu ít tiền là có thể đến học đường đọc sách. Dù các người không có kỹ năng, nhưng các người biết nuôi lợn, một năm cũng có thể kiếm được không ít tiền." "Chỉ cần các người giúp ta, ta sẽ cho huynh một trăm lượng bạc, xem như số bạc này để các người sống yên ổn dưới núi. Có một trăm lượng bạc thì có thể mua một căn nhà trên trấn, có thể mua đất dưới quê, xây một ngôi nhà lớn." Lão Hoắc nghe thấy lời khuyên của ông cụ Chu, trong lòng dần bị thuyết phục. Hiện tại cuộc sống dưới núi đã tốt hơn, thuế má cũng rất ít, có thể đủ ăn đủ mặc, sống cuộc sống thoải mái.

Điều quan trọng là kẻ thù năm đó đã bị ông ta giết, cả nhà kẻ thù cũng rời đi. Chỉ cần ông cụ Chu đứng ra bảo lãnh, xử lý lại hộ tịch thì có thể trở thành người dân tốt. Hoắc Lão Hán do dự: "Thật sự không nguy hiểm đến tính mạng sao?"

Nếu có liên quan đến mạng người, Hoắc Lão Hán cảm thấy đời này của ông ta không thể đi xuống núi được nữa rồi.

Ông cụ Châu nhìn thấy lão Hoắc buông lỏng, lại tiếp tục thuyết phục.

"Ta hiện tại cũng là một công dân tốt, đương nhiên sẽ không xem nhẹ mạng người, chứ đừng nói đến việc làm chuyện phạm pháp liên quan đến mạng người, liên lụy đến gia đình."

"Thông gia của ta thật sự rất quá đáng, nếu không nghĩ cách nhốt họ lại, đến lúc đó ta sẽ bị nhà tan cửa nát."

"Ta đánh thuốc mê mấy người bọn họ, huynh chỉ cần mang theo vài người đến bắt về, đừng để bọn họ rời khỏi đây là được. Càng ít người biết càng tốt, ta nói lời giữ lời."

Nghe thấy ông cụ Chu có tham gia từ đầu đến cuối, lão Hoắc lúc này mới yên tâm. "Vậy được, chuyện này ta làm. Trong trại này của ta có không ít người, gân đây đều muốn xuống núi."

"Huynh chỉ cần đồng ý với ta sắp xếp cho những người này xuống núi, cho bọn họ nhà cửa, những chuyện khác ba nhi tử của ta sẽ mang theo bọn họ sống tốt." "Vâ phần những người này, ta thay huynh ở trên núi canh chừng bọn họ, cũng sẽ không cho người khác biết."

Ông cụ Chu nghe được lời này thì giơ ngón cái lên với lão Hoắc: "Hoắc đại ca, cả lời nói và hành động đều hào phóng!" "Chiêu nay những người đó sẽ băng qua khu rừng dưới chân núi, ta sẽ phụ trách đánh thuốc mê bọn họ, chúng ta cùng đưa người lên núi." "Chờ ngày mai khi ta đi, huynh sắp xếp cho người xuống núi cùng ta, ta bảo đảm giúp huynh sắp xếp mọi thứ ổn thỏa." "Nếu huynh tin tưởng ta, thì có thể đưa số bạc này cho nhi tử của huynh, sau khi ổn định cuộc sống thì trực tiếp đến trấn Cát Tường mua nhà."

Lão Hắc cười: "Ta tất nhiên là tin tưởng huynh, chuyện này của huynh vẫn có điểm dừng."

"Nhưng nhóm người kia của huynh cũng không phải làm ăn chân chính, huynh có thể kịp thời bứt ra, còn có một gia nghiệp như vậy cũng rất lợi hại."

Ông cụ Chu mỉm cười khi nghe lão Hoắc khen ngợi: "Làm những việc xấu đó, đó cũng là không có cách nào khác, không thể sống tiếp được."

"Sau này trong tay có tiền, đương nhiên phải nhanh chóng dừng lại, không thể làm tiếp được."

Hiện tại ông cụ Chu vẫn chưa nói cho lão Hoắc biết thân phận thực sự của Lý lão gia và Lý lão phu nhân.

Ông cụ Chu quyết định chờ sau khi bắt được người, sau khi nhi tử của lão Hoắc ổn định cuộc sống sẽ nói.

Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, hai nhà sẽ tiếp tục che giấu.

Hai người nói một số chuyện riêng, cuối cùng đạt được thỏa thuận.

Hành động của ông cụ Chu cực kỳ nhanh, sau khi rời khỏi trại thì đi vào khu rừng bên dưới chờ đợi.

Ông ta giả vờ bị ngã xuống từ con lừa, ngồi ở giữa đường, giả vờ bị gãy chân.

Lý Nguyên Lương tình ngờ đánh xe bò đi ngang qua: "Ông lão, ông tranh ra một chút, chúng ta còn phải lên đường." Ông cụ Chu vẻ mặt đau khổ, chỉ vào con lừa đã bỏ chạy, khàn giọng kêu lên. "Đều tại con súc vật kia bị hoảng sợ mà ném ta xuống, hiện tại chân ta bị gấy rồi, ngươi có thể cho ta đi nhờ một chuyến hay không?” Nhìn thấy con lừa đó chạy về phía trước, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh liền biết rằng ông lão này bị ngã không nhẹ. Lý lão phu nhân nhanh chóng thúc giục: "Chúng ta chỉ có một chiếc xe bò chở còn chở nhiêu người như vậy, căn bản là không thể kéo thêm người khác nữa!" "Nguyên Công Nguyên Lượng, các con mau kéo ông ta sang bên đường, chúng ta nhanh chóng đi." Lý Nguyên Công cũng vội vàng thúc giục: "Đúng, chờ khi đến Kim Lăng, không rảnh mà giúp ai cải"

Ông cụ Chu nhanh chóng lấy ra mười lượng bạc trong n.g.ự.c liên tục cầu xin. "Các người giúp ta đi, cầu xin các người hãy cứu ta, ta ở thành Tư Dương có hai cửa tiệm có thể kiếm rất nhiều tiền."

"Chi can các người đồng ý giúp ta, đồng ý cứu ta, ta nhất định sẽ cảm tạ các người, cho các người một trăm lượng bạc.”

"Hơn nữa, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, trời cũng sắp tối rồi, người đi qua cũng không nhiều, nếu các người không cứu ta, ta sẽ c.h.ế.t ở đây mất.

Nghe vậy, Lý lão phu nhân đảo mắt.

Trên đường, vì không có nhiều chỉ phí nên phải ăn gió nằm sương, không có đồ ăn ngon, chỗ ở tốt.

Nếu có bạc, dọc đường đến Kim Lăng cũng có thể ăn ngủ tốt hơn.

Lúc này, Lý lão phu nhân người đạo đức giả nhất lên tiếng: "Vị lão huynh này nói đúng, chúng ta không thể gặp người c.h.ế.t mà không cứu!"

DTV

"Nếu đã đồng ý trả công, đối với chúng ta cùng chỉ là chuyện nhỏ, coi như làm việc tốt.

"Ba huynh đệ các con nâng ông lão lên xe, chúng ta cho ông đi một đoạn. Nhi tử của ta là đại quan ở Kim Lăng, ngay cả nó cũng không dám lừa chúng ta."

Ông cụ Chu nghe vậy thì liên tục cảm tạ: "Trách không được tốt bụng như vậy, thì ra là người nhà quan gia.

Lý lão gia khá đắc ý, mộ tổ tiên Lý gia bốc khói xanh rồi.

Nhớ lại lúc trước bị lừa vê quê ăn rau ăn cháo, trong lòng Lý lão gia đặc biệt tức giận.

"Đó là đương nhiên, chúng ta không phải người bình thường, nhi tử của ta là chỉ huy sứ từ Giang Nam đến, rất lợi hại đấy!" Lần này đến Kim Lăng gặp nhi tử, Lý lão gian nhất định phải có khẩu khí này, đuổi Liễu Phán Nhi kia đi. Nghe thấy lời này, ông cụ Chu nhanh chóng lấy từ trong n.g.ự.c ra mấy thỏi bạc, vẻ mặt ninh nọt: "Đa tạ vị lão thái gia này, hôm nay ta thật sự phúc lớn mệnh lớn mới có thể gặp được những người tốt như các vị."

Dưới sự khen ngợi của ông cụ Chu, Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Lượng cầm lấy bạc, nâng ông cụ Chu lên xe.

Chỉ nghe thấy Lý lão gia không ngừng khoe khoang, Lý Nguyên Lượng nhanh chóng đánh xe bò tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng đi được một đoạn, Lý Nguyên Lượng không ngừng ngáp dài, Lý lão phu nhân và Hổ Tử ngồi trên xe bò đã buồn ngủ mà thiếp đi.

Lý Nguyên Công và Lý lão gia cố gắng mở mắt, nhưng lại không thể chống lại tác dụng của thuốc mê, trước khi hôn mê mới nhận ra có vấn đề thì đã quá muộn rồi.

Lý Nguyên Lượng rơi phịch xuống xe bò, ngủ thiếp đi. Ông cụ Chu thấy mọi người đều trúng thuốc mê, lúc này mới vội mở nước dùng nước lạnh xối vào mặt để giữ tỉnh táo. Sau khi huýt sáo, lão Hoắc từ trong rừng rậm đưa theo người xuống, trực tiếp khiêng những người bị hôn mê này đi.

Xe bò không thể ra ngoài mà trực tiếp bị ném vào trong rừng sâu, còn ông cụ Chu thì dắt theo bò cùng đi vê.

Có con bò này, ít nhất trong trại còn có thể cày đất, một nhà Lý lão gia còn có thể tiết kiệm sức lực.

Ông cụ Chu cảm thấy bản thân rất tốt bụng, không g.i.ế.c cả nhà họ Lý.

Sau khi vật lộn đến tối, cuối cùng cũng trở về trại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.