Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 611: Lượng Sức Mà Làm



Chỉ có trồng khoai lang, thu hoạch thật nhiều, trữ trong hố đông lạnh, có thể bảo quản trong thời gian rất dài, cả mùa đông dài đều có thể được ăn no. Trong lòng bọn họ đều vô cùng cảm kích Đức Thuy phu nhân, cảm thấy nàng chính là Bồ Tát chuyển thế, đến cứu bách tính bọn họ khỏi bần cùng khổ cực. Thời khắc này, trong lòng Liễu Phán Nhi vô cùng cảm động. Lúc đầu khi nàng truyên bá khoai lang, hy vọng có thể bán với giá tốt, cũng hy vọng có thể được quan phủ che chở. Nàng có không gian, lợi dụng đồ vật ở trong đó, không chỉ đạt được phần thưởng về chật chất mà còn đạt được vô số lời khen ngợi tán thưởng. "Mọi người đều đứng dậy đi, sau này đến trấn Cát Tường thì tuân thủ luật pháp, an phận thủ thưởng, chăm chỉ làm giàu, đó chính là sự cổ vũ lớn nhất đối với ta." Hoắc Lão Nhị đáp ứng," Vâng, Đức Thuy phu nhân, bọn ta nhất định an phận thủ thường.

Liễu Phán Nhi lên xe ngựa phía sau, Hoắc Lão Nhị cưỡi lừa đi theo cỗ xe ngựa mà chất tử của hắn nằm, Hoắc đại tẩu và Tống đại phu ở trên xe ngựa trông chừng đứa nhỏ.

Bên trong rộng lớn, đủ để ngồi xuống, đứa nhỏ nằm ở bên trên, trên người đắp một tấm chăn, công hiệu của thuốc đã phát huy, đứa nhỏ đang ngủ say.

Liễu Phán Nhi lên xe ngựa phía sau.

Lý Tiểu Bảo, còn có Lý Nam, Lưu thị đều dùng ánh mắt kính phục nhìn Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi sờ sờ mặt mình," Mọi người nhìn ta làm gì? Không phải chỉ giúp chút chuyện nhỏ thôi sao? Đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay.

"Nếu như chúng ta không có năng lực thì ta cũng không quản. Nhưng chúng ta có năng lực rồi, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, dù sao cũng là một đứa nhỏ, lại còn bị ốm nữa."

"Chúng ta chỉ cần nhấc tay đã có thể cứu một mạng người, ta thấy chuyện này, có thể làm nên làm thôi."

Lý Nam tán thưởng," Nương, người thật lương thiện, con phải học tập theo người, phải giúp đỡ người khác."

Lý Tiểu Bảo gật dau"Um ừm, nương, người là người tốt nhất trên thế gian này." Liễu Phán Nhi cười cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của nhi tử và nữ nhi, thấm thía nói. "Làm người tốt cũng được thôi, nhưng bất kể lúc nào, chúng ta đều phải hiểu rằng, trước tiên phải xác định rõ chúng ta có khả năng hay không."

"Nếu như có, hơn nữa không đem lại gì bất lợi cho con, hoặc là không nguy hiểm hay phải đánh đổi tính mạng, vậy con có thể cứu người."

"Nếu như không có năng lực, hoặc là tình huống nguy hiểm, vậy các con không được hành động theo cảm tính, có thể trốn bao xa thì trốn bao xa, trước hết cứ bảo vệ được mình rồi tính."

"Có một người tốt, thấy một người rơi xuống nước, cũng không quan tâm bản thân không biết bơi mà nhảy xuống cứu người, kết quả là người thì không cứu được, mà mình thì cũng c.h.ế.t đuối." "Người như vậy, cũng là người tốt, có lòng tốt, nhưng rất ngu dốt, các con không được như thế, có biết hay chưa?"

Lý Nam gật đầu, biểu cảm đặc biệt nghiêm túc," Không biết bơi mà còn nhảy xuống nước cứu người, đúng là rất ngu xuẩn."

"Không biết bơi thì có cách cứu người của không biết bơi, ví dụ chúng ta có thể hét lớn, cứu mạng. Người ở gần đó nghe thấy, người biết bơi sẽ đến cứu người."

Lý Tiểu Bảo nghĩ nghĩ," Chúng ta còn có thể tìm một cái que gỗ kiểu vậy, để cho người đuối nước bám vào." Nghe thấy lời các con, Liễu Phán Nhi nở nụ cười,"Đúng, đáng ra phải thế"

Lưu thị vui vẻ"Người khác đều khen trẻ con nhà ta thông minh, nhưng thực ra đều do công dạy dỗ hằng ngày của Phán Nhi muội."

Liễu Phán Nhi thấy Lưu thị khen, dịu dàng cười cười," Hành động cử chỉ của phụ mẫu mẫu mực, trẻ nhỏ nghe nhiều tự nhiên cũng sẽ hiểu nhiều điều."

Cuối cùng cũng kịp buổi chiều đến huyện thành, cả đoàn người ăn chút đồ ăn, không dừng lâu liền xuất thành, chuẩn bị vê nhà sớm chút.

Trạng thái của đứa nhỏ ổn định, Tống đại phu cũng đi huyện thành, mà trên trấn Cát Tường cũng có y quán, cho nên Hoắc Lão Nhị và Hoắc đại tẩu không dừng lâu ở huyện thành, trực tiếp đi vê trấn Cát Tường. Hoắc Lão Nhị cắn răng bỏ tiền ra thuê một cỗ xe bò có mái che, cho chất tử và đại tẩu ngồi, cũng thuê xe bò cho những người khác, tổng cộng 6 cỗ xe bò. Đoàn người Liễu Phán Nhi và đoàn người Hoắc Lão Nhị, cuối cùng cũng về tới trấn Cát Tường trước khi trời tối. Hoắc Lão Đại hai ngày nay dạo xem khắp bốn hướng trấn Cát Tường, vô cùng an toàn, đến tên trộm nhãi cũng không có. Tính nhẩm số người tới nhiều, lại đi cửa hàng tạp hoá mua rất nhiều nồi niêu xoong chảo, còn có ga nệm, giá cả rẻ hơn rất nhiều so với bọn họ mua từ chỗ đám thương lái.

Đặc biệt là mấy thứ vải vóc đẹp da kia, càng là rẻ hơn phân nửa, Hoắc Lão Đại cũng mua về rất nhiều.

Thê tử sống chung với hắn bao nhiêu năm rồi, ngay cả cái ngày thành hôn cũng không có bộ y phục tử tế mà mặc.

DTV

Bây giờ xuống núi rồi, hơn nữa còn mua được nhà, nhất định phải mua vải vóc đẹp cho thê tử may quần áo, mua điểm tâm ngon cho nhỉ tử.

Hoắc Lão Đại lúc đó vẫn còn chưa biết nhi tử nhà mình sốt đến suýt chút mất mạng.

Tính toán thời gian, cũng sắp đến giờ hẹn với Nhị đệ, nên Hoắc Lão Đại đứng ngay đầu đường trên trấn đợi.

Đường Vân Sơn trước kia xử lý vấn đề hộ khẩu cho Hoắc Lão Đại, lúc này thấy Hoắc Lão Đại, cười cười,"Hoắc lão đệ, trời tối rồi, ngươi không vê nhà mà cứ ở đây làm gì?"

Hoắc Lão Đại thấy Đường Vân Sơn, cười cười, Đường đại ca, ta đang đợi Nhị đệ của ta dẫn người nhà trở về, trước kia chúng ta là sơn dân, ngày mai vẫn còn phải nhờ huynh giúp bọn ta xử lý vấn đề định cư đó."

Đường vân sơn sáng mắt, trấn Cát Tường bọn họ thiếu nhất chính là dân số, rất nhiều chỗ không cách nào khai thác, các phân xưởng cũng cần rất nhiều người, đương nhiên hoan nghênh người đến trấn Cát Tường định cư.

"Được chứ, ngày mai ngươi cứ dẫn qua, ta xử lý thoả đáng cho các người. Đúng rồi, vừa hay ta đi qua nhà tắm công cộng, ta nói với người bên đó một tiếng, để cho bọn họ mở nước trước, đợi một nhà các ngươi về đến đây thì tới đó tắm rửa."

"Đức Thuy phu nhân yêu sạch sẽ, trên đầu ai có chấy đều sẽ bị phạt đó, nhớ cho kỹ đó."

Hoắc Lão Đại ngơ ngác, túng túng cười," Đường đại ca yên tâm, bọn ta nhất định yêu sạch sẽ, thuốc bột trị chấy ta cũng mua cả bao to rồi." "Vậy thì tốt." Đường Vân Sơn gật đầu.

Đức Thuy phu nhân và Lý tướng quân không ở trong trấn Cát Tường, Đường Vân Sơn và Trân Quảng Nam phụ trách các công việc hằng ngày của nơi này.

Vì để không cô phụ sự tin tưởng của Liễu Phán Nhi và Lý Tướng quân, bọn họ đặc biệt nghiêm túc.

Vừa muốn rời đi lại nghe thấy tiếng xe ngựa từ đẳng xa, còn có tiếng chân bước bộ, còn có người hoan hô: "Tới nhà rồi!" Đường Vân Sơn cẩn thận nghe ngóng, sau đó nở nụ cười," Hoắc Lão Đại, ngươi khá may mắn đó, Đức Thuy phu nhân dẫn các con từ Kim Lăng trở về rồi."

"Đến Tết, toàn bộ người dân trong trấn đều có thể đến chỗ Đức Thuy phu nhân thỉnh an, còn có thưởng nữa đó."

Hoáắc Lão Đại cũng cười,"Vậy quả thực là phúc khí của chúng ta."

Đường Vân Sơn vội vã đi nghênh tiếp, quả nhiên là Liễu Phán Nhi"Phu nhân, thuộc hạ cung nghênh phu nhân.” Liễu Phán Nhi cười,"Đường đại ca, không cần đa lễ, trời tối rồi, mau về nhà thôi." "Các huynh đệ theo tới cũng vất vả rồi, ngươi đi sắp xếp chỗ ở đi. Đúng rồi, Tống đại phu là khách quý của chúng ta, phải chiêu đãi cho tốt."

Đường Vân Sơn vội vã vâng lệnh, Vâng, phu nhân."

Liễu Phán Nhi và Lưu thị dẫn mấy đứa nhỏ xuống xe ngựa tiến về phía trước, đi về trạch viện nhà mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.