Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 62: Làm Cái Giá



Có sơn động rồi thì các nam nhân sẽ chế tách gạch đất ở trên mặt đất hẻm núi bên ngoài bãi sông, sau khi làm xong mặt ngoài cẩn thật đặt ở trong sơn động hong khô, cũng không cần lo lắng gạch đất bị mưa làm ướt nữa.

Buổi tối, cả nhà Liễu Phán Nhi đốt chút ngải thảo ở trong sơn động đuổi muỗi. Bên trong rất là mát mẻ, hơn nữa cũng có cảm giác an toàn hơn lều.

Nhìn cửa sơn động rộng mở, Liễu Phán Nhi cảm thấy, nếu chuẩn bị an gia ở chỗ này, chắc là phải làm cái cửa ở cửa sơn động, như vậy sẽ càng an toàn hơn chút.

Nhìn đứa nhỏ điềm tĩnh ngủ ngon, Liễu Phán Nhi nhoẻn miệng cười, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt thôi.

Sáng sớm tỉnh mơ Liễu Phán Nhi nói với Lưu thị: "Đại tẩu, sáng sớm tẩu nấu cơm, ta xuống ruộng nhìn xem."

"Vậy được, muội đi sớm về sớm." Lưu thị đồng ý: "Ngày hôm qua còn lại ít thịt muối nấu cùng rau dại nhất định rất ngon."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được!"

Liễu Phán Nhi cõng sọt đi ra ngoài.

Lúc này Liễu Phán Nhi mới đi vào ruộng lúa nhà mình, lúa nước đã mọc ước chừng bốn năm centimet, chờ đến khi cao như bàn tay thì bỏ nước vào trong, thích hợp cho việc lúa nước sinh trưởng.

"Ca Đại Sơn, người ra ruộng đi dạo?" Liễu Phán Nhi hỏi: "Người cảm thấy lúa ngoài ruộng chúng ta nảy mầm thế nào?”

"Ha ha, cũng có thể là đất đai tương đối phì nhiêu, ông trời giúp chúng ta." Lý Đại Sơn cười trả lời: "Nguyên Thanh gia, ta đi dạo tiếp đây, không nhiều lời với ngươi nữa."

Liễu Phán Nhi cười cười, trong lòng lại thấy rất vui vẻ, chỉ có nàng biết nguyên nhân thôi: "Có thể là chúng ta mua được giống lúa không tôi."

Lý Đại Sơn nghe thấy sự dò hỏi, mặt mày hớn hở: "Tốt lắm đó, ta cảm thấy nảy mầm còn tốt hơn lúc trước kia ta làm việc ở nông gia kìa!"

"Được, vất vả rồi." Liễu Phán Nhi cảm tạ, Lý Đại Sơn am hiểu trông trọt nhất, mỗi ngày hắn đều phải ra ngoài ruộng rất nhiều lần, hy vọng có thể trông được hoa màu tốt, thích giúp đỡ mọi người.

Trời mới sáng, Liễu Phán Nhi đã nhìn thấy Lý Đại Sơn xem đất ở ruộng bậc thang bên kia. Cà chua, dưa gang, bí xanh, ớt cay cũng sinh trưởng rất nhanh, xanh mượt, cần hai cái giá đỡ. Trên mảnh đất trống cách đó không xa nàng còn rải bắp ngô, hiện tại cũng nảy mầm, trưởng thành khỏe mạnh.

Liễu Phán Nhi không lo lắng gì nữa, đi khỏi ruộng bậc thang nhà mình, đi xem thu hoạch được khoai lang đỏ khoai tây cà chua ớt cay chưa.

Trên đỉnh núi, lá cây khoai lang đỏ đã mọc không tôi, chừng nửa thước, chờ lớn hơn nữa, ngắt lá cây khoai lang đỏ là có thể ăn, cũng có thể trồng rồi.

Đúng là giống lúa tốt nhất trong kho hàng không gian, trông cực kỳ đẹp.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Rất tốt, chẳng qua ta nghe nói mấy thứ này đều phải làm giàn để bỏ lên trên mới có thể phát triển tốt. Cho nên ta quyết định đi chặt trúc làm giàn.

Liễu Phán Nhi trở về, Lưu thị đã làm xong cơm.

Mọi người đều đang chờ Liễu Phán Nhi trở về ăn cơm: "Nương, hoa màu đồng ruộng của chúng ta phát triển có tốt không ạ?"

Hy vọng năm nay mưa thuận gió hoà, thu hoạch được nhiều.

Liễu thị hỏi: "Làm giàn giống như làm giàn dưa và đậu que sao?"

"Đúng vậy, chính là như thế." Liễu Phán Nhi phụ họa: "Dùng gậy trúc là đủ rồi."

"Nương, con biết rồi ạ." Lý Dung đồng ý, giặt quần áo nấu cơm cô bé đều có thể làm.

Liễu Phán Nhi gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy, ta thuận tiện cũng nhìn đất nhà nàng ấy rồi, sinh trưởng cũng không tồi. A Dung, ngươi ở nhà trông đệ đệ muội muội, phụ trách giặt quân áo nấu cơm. Nếu có việc gì thì có thể đi tìm Lý thái nãi nãi và Lý nãi nãi. Toàn bộ những người khác đi chặt trúc làm giàn."

"Vậy việc này đứa nhỏ cũng có thể làm." Lưu thị trả lời: "Chúng ta cùng nhau nhanh chóng chuẩn bị cho tốt đi. Đúng rồi, đồ nhà thôn trưởng trông cũng giống đồ nhà chúng ta trồng, có phải cũng phải nói với thím Thúy Hoa một tiếng không?”

Ăn cơm xong, Liễu Phán Nhi đến nhà thôn trưởng Lý.

Chu Thúy Hoa nhìn thấy Liễu Phán Nhi lại đây, nhiệt tình tiếp đón: "Nguyên Thanh gia, ăn gì chưa? Có việc gì à?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Thím, ta đã ăn rồi. Sáng sớm ta ra ngoài ruộng nhìn, hoa màu của chúng ta cần làm giàn, làm giàn giống như làm giàn cho đậu que hàn dưa ý."

"Ai u, vậy thì phải làm nhiều lắm đói" Chu Thúy Hoa cười nói: "Được, chúng ta lát nữa sẽ đi chặt trúc. Cần chúng ta hỗ trợ không?”

Liễu Phán Nhi xua tay: "Không cần, không phải việc nặng, ta và đại tẩu mang theo đứa nhỏ cũng có thể làm. Làm cái giàn rắn chắc một chút nhé, phương Nam mưa nhiều gió lớn, rất dễ dàng thổi đổ giàn đó."

"Được, ta nhớ rồi. Có gì không hiểu, ta sẽ hỏi ngươi sau." Chu Thúy Hoa cười nói, trong lòng cực kỳ cảm ơn Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi lái xe bò, mang theo mọi người cùng nhau đi chặt trúc. Có nơi đường không dễ đi, xe bò chỉ có thể dừng lại, bọn họ chỉ có thể dọn cây trúc đã chặt xong xuống.

Nhìn thấy Lý Phương tách cây thành cành thật nhỏ, Liễu Phán Nhi hỏi: "A Phương, con lấy những thứ này làm cái gì vậy?"

Lý Phương trả lời: "Tam thẩm, con nhìn thấy chú Đại Canh dùng cái này làm cây chổi, chúng ta mang về làm chổi nhà mình, không cần mua ở nhà chú Đại Canh nữa."

Lưu thị cười cười: "Yên tâm đi, ta biết làm hết mà. Hai người chúng ta phụ trách làm giàn, còn lại đều giao cho A Lệ A Phương và Đại Bảo, bọn nhỏ cũng có thể làm tốt."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Vậy được, về nhà chúng ta làm chổi!"

Mặt khác, nàng cẩn thật tinh tế dùng dây thừng cột cây non quỳ rạp trên mặt đất vào trên cây trúc: "Mọi người cẩn thận một chút, đừng đụng hỏng."

Liễu Phán Nhi cắm gậy trúc ở trên luống rau, dùng hai gậy trúc làm thành hình tam giác, sau đó dùng dây thừng buộc chặt nơi gậy trúc giao nhau.

Đựng đầy một xe gậy trúc và cành cây, dưới sức kéo của Lão Hoàng Ngưu cuối cùng cũng đến ruộng cạn nhà mình.

Đều là con gái nên tay rất khéo léo, làm việc này không khó khăn gì cả.

"Đúng vậy, ta cảm thấy ta cũng biết làm!" Lưu thị cười trả lời: "Mang về trước đã, dù sao nhà chúng ta rất lớn, cũng đủ để chúng ta để đồ." Các nàng rất cần mẫn, thuận tiện còn nhổ những cây cỏ mới mọc ngoài ruộng.

Cho dù Lý Nam và Lý Tiểu Bảo nhỏ nhất ở trong nhà thì cũng muốn làm một số chuyện trong khả năng của mình.

Suốt hai ngày mới làm xong cái giá cho vài mẫu đất.

"Ừm!" Liễu Phán Nhi đồng ý, hiện tại đứa nhỏ có thể chịu khổ thì sẽ biết muốn sống cuộc sống yên ổn sẽ không dễ đâu.

Người thôn Lý gia thấy ngoài ruộng không có chuyện gì để làm, nên nhiệt tình tiếp tục chế tác gạch đất.

Chẳng qua do nàng cũng chưa từng nhắc thêm nên tốn thêm chút công sức rồi.

cả nhà Lý Đại Sơn đang khai hoang ruộng cạn nên cũng trông một ít, thấy động tác của Liễu Phán Nhi và Chu Thúy Hoa thì cũng bắt đầu học theo.

Liễu Phán Nhi đến nhà thôn trưởng Lý nhìn xem, vừa nhìn thấy đã dở khóc dở cười. Chu Thúy Hoa mang theo con dâu cháu trai cháu gái, làm cả cái giá cho khoai lang đỏ và khoai tây.

Cả nhà Lý Nhị Lăng Tử tích cực nhất, bởi vì bọn họ không cướp được sơn động, trong nhà nhiều người như vậy, nếu không xây nhà, mùa đông này bọn họ sẽ không chịu được.

Khá có người nhàn hạ, ví dụ như cả nhà Lý tam nãi nãi.

"Nhưng mà không có gạch đất, mùa đông chúng ta cũng không thể ở mãi lều trúc nhỉ?" Vu Thị nhíu mày, có chút sốt ruột, cũng không biết trong lòng bà bà cuối cùng có chủ ý gì.

Lý tam nãi nãi nhìn mọi người bận việc làm gạch đất khí thế ngất trời, rất khinh miệt: "Nếu ngươi là đồ ngốc thì ngươi đi làm gạch đất đi. Phơi nắng dưới ánh mặt trời như vậy, mệt c.h.ế.t mất!"

Con dâu Vu Thị Lý tam nãi nãi nhìn thấy những người khác đều bận rộn, nhỏ giọng nói: "Nương, ta mang theo Tỏa Tử cùng đi làm gạch đất nhé, chúng ta cũng đến xây nhà, không thì mùa đông không chịu được đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.