Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 622: Liễu Gia, Thành Tang, Phương Bắc



Lý Nguyên Thanh dẫn người về Kim Lăng, Lương Bảo cũng đưa người hầu về Kim Lăng. Lý Nam đã chuẩn bị một gói đồ cho cha nuôi, từ quần áo đến khuyên tai. Lý Nam đã mua nó cho Lương Bảo bằng số tiền tiết kiệm hàng tháng của mình, đó là tấm lòng của cô bé dành cho người cha nuôi đi xa. Lương Bảo vui vẻ đón nhận: "A Nam, cha nuôi đang ở kinh thành chờ con." Lý Nam gật đầu: "Vâng, cha nuôi, người đừng lo lắng, A Nam sẽ đến ngay thôi." Nhìn Lương Bảo rời đi, Lý Nam có chút tiếc nuối. Liễu Phán Nhi cười nói: "Không nỡ sao?" Lý Nam gật đầu: "Đúng vậy, cả hai phụ thân đều đã rời đi. Ai xem ra là vẫn ít phụ thân quá, phải nhận thêm mấy người nữa mới được."

Nghe vậy, Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Con bé này, không được nhận phụ thân khắp nơi thế đâu."

"Con cho rằng nếu nhận phụ thân thì sẽ nhận được lễ vật, nhưng không phải phụ thân nào cũng tốt."

"Con nghĩ về thân sinh phụ mẫu của mình xem, nếu đúng là loại siêu cực phẩm thì đến lúc ấy á, con có muốn khóc cũng chẳng có nơi nào để khóc đâu."

Nghe thấy phụ mẫu, Lý Nam rùng mình, cha của thân sinh phụ mẫu rất xấu xa. "Nương, ta chỉ nói thôi, đùa thôi mà, ta yêu cầu rất cao, không phải ai cũng có thể làm phụ thân của ta."

Liễu Phán Nhi đưa tay ra gõ nhẹ vào đầu Lý Nam: "Chỉ cần con hiểu rõ là được, mà ta bây giờ chẳng thiếu thứ gì, ta với phụ thân con thương con như vậy, bây giờ con cũng có nghĩa phụ, không thiếu cả vật chất lẫn tình yêu, không được nhận phụ thân khắp chốn như thế." Lý Nam cười ha ha: "Biết rồi ạ, nương. Tóc ta dài quá trán rồi, người cắt tóc cho ta đi."

Lưu thị ngăn lại: "Tháng giêng cắt đầu sẽ c.h.ế.t cữu cữu, đừng làm ẩu."

Lý Nam không để tâm: "Nhưng ta không có cữu cữu, cắt tóc mái cũng không sao." Liễu Phán Nhi vừa định ngăn Lý Nam cắt tóc mái giống Lưu thị, nhưng ký ức trong đầu nàng chợt lóe lên, một số hình ảnh rất rõ ràng.

Cảnh tượng nàng bị chế giêu, bị bắt nạt. Tuy rằng chỉ là một đứa trẻ, nhưng Liễu Phán Nhi biết chính là nguyên thân ca ca mắng nàng là tiện chủng.

"Đi thôi, cho dù ta có huynh đệ, chúng cũng không tốt với ta, cắt tóc cũng không sao, c.h.ế.t cữu cữu thì c.h.ế.t cữu cữu thôi, bọn chúng đáng đời.

Lúc này, Liễu Phán Nhi đã quên mất từ lâu rằng trước đây nàng đã nói rằng muốn dạy các con mình hình thành thói quen tuân thủ phong tục. Lý Nam gật đầu: "Đúng, cữu cữu tốt, đương nhiên ta sẽ không đành lòng, nếu không tốt thì sao phải giữ lại?"

Lưu thị sững sờ trong giây lát, tim nàng ấy đập thình thịch khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi, hồi đó muội biết chữ, lại còn biết võ công, bề ngoài trông cũng đẹp, vừa thấy là biết không phải là một cô gái bình thường." "Lúc Nguyên Thanh mang muội về, ta đã thấy muội không hề thường, nhưng lúc đó trông muội như thể bị tổn thương đầu, quên mất một số chuyện."

"Có phải bây giờ muội đã nhớ ra rồi phải không? Có thể kể cho ta nghe được không? Nếu không vui thì nhất định phải nói với bọn ta, đừng giữ trong lòng."

Liễu Phán Nhi cười nói: "Ta nhớ được một ít, nhưng không phải tất cả, nhưng mấy cái đó không đáng kể gì đâu."

"Bây giờ ta đã có gia đình, tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, dù có nhớ hay không cũng không còn quan trọng nữa." "Nào, A Nam, để ta cắt tóc mái thật đẹp cho con nhé. Tiểu Bảo, con có cần cắt tóc luôn không?”

Lý Tiểu Bảo thấy vậy thì cảm thấy có thể trong lòng mẫu thân thấy không vui, tuy mẫu thân không muốn nói ra nhưng những người được gọi là cữu cữu đó chắc chắn không phải là người tốt, đối xử tệ với mẫu thân.

Nếu đúng là tháng giêng cắt tóc c.h.ế.t cữu cữu thì để khiến cho những "cữu cữu" đã bắt nạt mẫu thân không được sống tốt, Lý Tiểu Bảo nghĩ rằng tháng giêng mình nên cạo đầu luôn đi.

"Tóc của con cũng cân phải cắt tỉa, nó hơi dài." Lý Tiểu Bảo cười nói: "Nương, người muốn cắt thế nào cũng được!"

Sau khi Liễu Phán Nhi về, nàng lấy kéo cắt tỉa tóc mái cho hài tử, tâm trạng cũng dễ chịu hơn. Nhưng tới đêm, Liễu Phán Nhi lại không ngon giấc được. Ký ức trong đầu cứ như một cuốn phim, từ từ mở ra, vô cùng rõ ràng. Thành Tang, phương bắc. Gọi là thành Tang vì ở phương bắc thực ra có một nơi trồng dâu và nhà nào cũng nuôi tằm. So với đất nông nghiệp trồng dâu ở phương nam, phương bắc rất ít tằm tơ nên thành Tang đặc biệt nổi danh ở phương bắc. Liễu gia, thành Tang. Vào thời điểm đó, tiệm tơ lụa Liễu gia đã nổi tiếng khắp nơi, với hàng ngàn mẫu ruộng dâu, phía dưới có vô số tá điền và nông dân trông dâu tằm.

Liễu gia hào phóng, tiền thuê thấp, mà giá thu mua kén tằm rất cao, là một gia đình phúc hậu trong vùng.

Tuy nhiên, trưởng tử của Liễu gia mất sớm, chỉ có một cô con gái duy nhất là Vân nương, Liễu lão gia với Liễu phu nhân tuy đau buôn nhưng cũng được an ủi phần nào.

Liễu lão gia bắt đầu kén rể cho nữ nhi nhưng ai ngờ nữ nhi lại yêu một thư sinh nghèo khó.

Liễu lão gia không thích gã thư sinh nghèo túng dụ dỗ nữ nhi mình, nhưng nữ nhi lại ông thích, thư sinh kia cũng đồng ý ở rể.

Liễu Lão Gia với Liễu phu nhân chỉ đành phải đồng ý, sắp xếp hôn sự cho nữ nhi. Một năm sau khi cưới, sinh ra một nữ nhi tên là Phán Nhi, tuy không phải nhi tử nhưng cũng là một hài tử khỏe mạnh. Đồng thời, cũng mong sự xuất hiện của đứa trẻ này sẽ mang đến một đệ đệ khỏe manh.

DTV

Không ngờ trời có gió thổi mây trời, người có họa phúc khó lường, Liễu Lão Gia và Liễu phu nhân mắc bệnh, lần lượt qua đời.

Liễu Vân Nhi vốn đã ốm yếu, không thể chịu đựng được bệnh tật, thư sinh lương thiện ban đầu dần thay đi dáng vẻ văn nhược hữu lễ trước đây, hành động khoa trương.

Hắn ta trực tiếp đón thê tử và nhi tử bên ngoài, còn cả phụ mẫu chuyển thẳng vào ở Liễu gia.

Lúc này Liễu Vân Nhi mới biết thân phận của trượng phu mình là giả, nhưng bấy giờ phụ mẫu đã không còn, chỉ còn một nữ nhi chưa đầy một tuổi nên chỉ có thể tự hạ nhục làm thiếp.

Gia nghiệp bị người khác chiếm đoạt, còn phải nhìn tên nam nhân phụ lòng nàng ấy tiêu tiền của Liễu gia, trong lòng Liễu Vân Nhi thấy tự trách, xấu hổ, thân thể yếu đuối cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa. Đã buông tay cuộc đời vào năm Liễu Phán Nhi tám tuổi.

Trước khi Liễu Vân Nhi qua đời, nàng ấy không cam tâm nắm lấy tay Liễu Phán Nhi nói: "Hài tử, con còn nhỏ. Nhất định phải lớn lên thật tốt, lớn lên rồi thì đừng ở lại Liễu gia, hãy đi về thành Tây Bắc tìm biểu tỷ của ta, dựa vào tình cảm ngày xưa, muội ấy có thể tìm một nhà chồng đáng tin cậy cho con."

Liễu Phán Nhi tuy còn nhỏ nhưng từ tấm bé đã nếm qua hết ấm lạnh của thế gian: "Mẫu thân, người đừng bỏ rơi con, đừng bỏ rơi con."

"Khu khụ!" Liễu Vân Nhi không ngừng ho khan, đến mức có thể thấy trên khăn tay có m.á.u tươi đáng sợ: "Ta... thân thể này không dùng được nữa, ta để lại cho con một ít lộ phí, ở cạnh phiến đá bên cạnh giếng nước trong tiểu viện ở Mai Hoa, đào xuống một thước, là tìm thấy."

"Đó là lời lão gia con trước khi lâm chung nói với ta, bây giờ ta đang nói cho con biết. Đợi đến khi con mười ba tuổi, con có thể cải trang thành nam nhân, cầm bạc tới thành Tây Bắc."

"Ở lại đây, tên phụ thân khốn nạn kia của con sẽ không đối xử tốt với con. Bây giờ chúng không dám lấy mạng con, là vì sợ bị người thành Tang bàn tán."

“Nhưng khi con lớn lên, chúng sẽ tìm bừa cho con một nhà chồng để gả đi hoặc gả cho người ta làm thiếp, vậy cuộc đời của con bạn sẽ không xong rồi."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Mau thân, con nhớ rồi. Mẫu thân chăm sóc bản thân thật tốt, con đi làm chút đồ ngon cho người. Chờ người khỏe hơn, con sẽ đưa người đi cùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.