Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 63: Là Bọn Họ Thiếu Nhân Tình Với Chúng Ta



"Ha ha, cái này có gì khó đâu cơ chứ?" Lý tam nãi nãi cười cười: “Chờ trời lạnh, ta đến nhà thôn trưởng khóc, gào khóc, bảo là không cho nhà ta xây nhà, ta sẽ khóc đến c.h.ế.t ở cửa nhà ông ta. Ông ta vì mặt mũi, cuối cùng còn phải dẫn người nhà chúng ta đến cái phòng tốt kìa. Không cần chúng ta tự mình làm gạch đất, thật tốt nha!"

Nghe thấy bà bà nói lời này, vẻ mặt Vu Thị ửng đỏ: "Người ta cũng không thể xây nhà miễn phí cho chúng ta đâu, chúng ta không có bạc!"

"Dù sao có thể lười thì lười thôi!" Lý tam nãi nãi nói: "Không thể lười thì cho chút lương thực, dù sao vẫn có tên ngốc làm việc cho chúng ta mà."

Lý tam nãi nãi này chính là cái loại đại diện cho kiểu ta yếu đuối ta có lý, trước tới giờ vấn làm loạn như vậy, chiếm không ít chỗ tốt.

Con dâu Vu Thị nghe thấy bà bà nói như vậy, tuy rằng cảm thấy không đúng, nhưng làm gạch đất thật sự quá mệt mỏi, nàng ta cũng không muốn làm.

Tuy rằng người trong thôn cũng có thể đoán được suy nghĩ của Lý tam nãi nãi, cũng rất khinh thường, nhưng cũng không ai thật sự nói gì với Lý tam nãi nãi.

Dù sao thì mọi người đều đang vội vàng kìa, làm sao có thời giờ cãi nhau?

Gạch đất nhà Liễu Phán Nhi có không ít, bày trong sơn động rất nhiều. Các nàng chặt trúc ở sơn động cách đó không xa làm phòng bếp nấu cơm ở bên ngoài.

Vợ của Nguyên Gia ngượng ngùng nói: "Nương, ta chỉ cảm thấy nhà đệ muội ít người muốn làm nền nhà lớn làm cái gì chứ?”

Vợ của Lý Nguyên Gia thấy thế chạy nhanh đi nói cho bà bà: "Nương, người xem nhà Nguyên Thanh gia dựng rào tre vào bên nhà chúng ta này."

Chu Thúy Hoa ra nhìn xem, thấy ở giữa hai nhà làm rào tre thì hơi tức giận, trừng mắt nhìn con dâu cả: "Vợ của Nguyên Gia à, con không thấy khi chúng ta vẽ một đường kẻ giữa hai sơn động như hàng xóm bên phải và bên trái, sân nhà chúng ta mới là lớn nhất sao?

"Nương, người xem Nguyên Thanh gia chiếm sơn động lớn nhất, hiện tại còn chiếm cái sân lớn như vậy. Nhà các nàng có vài người chiếm sân lớn như vậy làm cái gì?" Vợ của Nguyên Gia nhỏ giọng lẩm bẩm, cảm thấy sân nhà Liễu Phán Nhi lớn, sân nhà nàng ấy nhỏ, sau này xây nhà cũng sẽ trở nên nhỏ.

Chu Thúy Hoa nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của con dâu thì nhỏ giọng nhắc nhở: "Vợ của Nguyên Gia à, có việc gì thì cũng đừng hoang mang rối loạn, bị người ta nhìn chê cười đó."

Hơn nữa sơn động này cũng không phải chúng ta phát hiện. Đây là Đại Bảo phát hiện rồi nói cho chúng ta biết, nếu không chúng ta có thể có sơn động không? Có thể có nền nhà lớn như vậy không? Con đừng có hẹp hòi như vậy, sẽ không thể ở chung với người khác đâu."

Lưu thị và Liễu thị lại đi chặt rất nhiều cây trúc, làm một loạt rào tre ở trong sơn động hai nhà. Tuy rằng không thể hoàn toàn che đậy, nhưng xem như phân chia phạm vi hai nhà.

Hiện tại bà bà làm chủ, vợ của Nguyên Gia chỉ dám nói hai câu ở trước mặt bà bà, không dám oán giận nữa.

Vợ của Nguyên Gia cười khổ: "Nương, ta nói với ngài. Nếu ngài cảm thấy không tốt ta không nói nhiều nữa. Chỉ là nhà chúng ta nhiêu gạch đất như vậy, khi nào mới bắt đầu xây nhà?"

"Cha con đang tính toán kìa, chỉ là cứ hai ba ngày trời lại mưa, chúng ta xây nhà đất cứ một chút lại bị mưa làm hỏng." Vẻ mặt Chu Thúy Hoa đau khổ: "Đừng nóng vội, đi ra ngoài đào đồ ăn đốn củi nhìn thấy cục đá thì nhặt cục đá về, sau này nhà chúng ta xây nhà có thể dùng tới đó. Chuẩn bị tốt mọi thứ, tới mùa thu ít mưa, muốn xây nhà là có thể xây nhà."

"Con cảm thấy ít người, nhưng đến khi đứa nhỏ lớn rồi, cưới vợ sinh con, vậy còn đủ không?” Chu Thúy Hoa hỏi lại: "Tâm tư riêng của con cũng đừng nói ra nữa, ta nghe xong đều hoảng hốt, càng đừng nói để người ngoài nghe thấy."

Lưu thị đang làm hàng rào nhỏ giọng hỏi Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, sân của chúng ta có phải quá lớn rồi không?”

Liễu Phán Nhi nhướng mày."Không phải rất lớn, ta làm rào tre ở giữa hai nhà, chứ không phải là đặt hàng rào vào nhà thôn trưởng, có cái gì phải xấu hổ đâu? Chờ xây nhà xong, chúng ta còn có thể trông chút đồ trước cửa nhà."

Lưu thị thấy Liễu Phán Nhi nói một cách yên tâm thoải mái, đúng lý hợp tình thì cười: "Ta vừa mới nhìn thấy sắc mặt vợ của Nguyên Gia khó coi, cảm thấy chúng ta chiếm sân lớn."

Liễu Phán Nhi cười lạnh: "Không vui vẻ thì nàng ấy cũng phải nhịn. Ta làm việc thích nhất công bằng công đạo, ta làm rào tre ở chính giữa chính là phong cách làm việc của ta. Nàng ấy không vui, để nàng ấy tới tìm ta, xem ta có mắng nàng ấy không?”

Lưu thị che miệng cười: "Tam đệ muội, vẫn là muội lợi hại."

"Nói có sách mách có chứng, sợ cái gì chứ?" Liễu Phán Nhi cười nói: "Nhà ta cũng không có chiếm nhiều. Hơn nữa sơn động còn do chúng ta phát hiện kìa. Thiếu nhân tình cũng là bọn họ thiếu nhân tình của chúng ta."

Có tam đệ muội làm chủ Lưu thị không lo lắng cả gia đình bị bắt nạt nữa, vì vậy không để việc này trong lòng.

Chờ đến khi làm xong rào tre, Lưu thị nói với Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, ta muốn vào trong núi nhìn xem, kiếm thứ gì ăn. Không ăn thịt cả người không có sức lực."

Lý Đại Canh mang theo nhi tử rời đi, Liễu Phán Nhi nói với mấy đứa nhỏ trong nhà: "Có nguy hiểm thì chạy vào bên trong sơn động, đóng cửa ở bên ngoài vào biết chưa?"

Mới vừa ăn cơm xong, Lý Đại Canh đã mang theo nhi tử, mang cửa trúc đã chuẩn bị xong cho Liễu Phán Nhi đến, còn tự mình lắp vào cho nhà của Liễu Phán Nhi.

"Vậy đa tạ." Liễu Phán Nhi cảm tạ, nàng giúp đỡ người khác, người khác cũng giúp đỡ nàng, như vậy mọi người mới có thể ở chung hòa thuận, thường xuyên qua lại.

Lý Đại Canh vội vàng xua tay: "Nguyên Thanh gia, đừng nói như vậy. Sơn động là Đại Bảo nhà ngươi phát hiện, nhà ngươi lại cho chúng ta không ít hạt giống, chúng ta làm cửa cho ngươi cũng là điều nên làm, đừng nói đến tiền nữa."

"Hiện tại trên người không có tiên, sau này đưa tiền nhé." Liễu Phán Nhi ngượng ngùng cười cười, có chút xấu hổ.

Luôn chiếm lợi của người khác mãi thì không được, nhận nhiều quá sẽ khiến người †a chán ghét.

Liễu Phán Nhi vui vẻ đồng ý: "Vừa hay ta cũng không có việc gì làm, ăn cơm xong, ta cũng đi cùng tẩu."

Khuôn mặt Lý Đại Bảo lộ vẻ tiếc nuối, nhưng cũng không từ chối: "Vậy được, con ở lại trong nhà, con chính là trụ cột nhà chúng ta.ˆ

Nghe nói mẫu thân cũng phải đi săn, Lý Đại Bảo hưng phấn nói: "Nương, ta cũng đi."

"Trong nhà đều là con gái, con là nam tử hán, ở lại trong nhà chăm sóc đám muội muội, cắt cỏ trong sân chúng ta đi." Liễu Phán Nhi sắp xếp, có chút không yên tâm với nhóm nữ nhi chất nữ trong nhà.

"Biết rồi ạ, mẫu thân." Mấy đứa nhỏ trả lời.

"Tam thẩm, con cũng muốn học." Lý Phương kích động, cô bé cũng muốn lợi hại như tam thẩm.

"Nương, thật vậy ạ?" Trong mắt Lý Đại Bảo lộ vẻ kinh ngạc, cậu bé nhìn thấy mẫu thân lợi hại như vậy, đã sớm muốn luyện võ.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ừm, là sự thật."

Liễu Phán Nhi che miệng cười, gật đầu khen ngợi: "Đúng vậy, con là nam tử hán nhà chúng ta. Nếu không có việc gì, có thể mang theo đệ đệ muội muội vận động ở trong sân như chạy bộ, đứng tấn. Sáng sớm ngày mai, bắt đầu dạy các con luyện võ."

"Nương, ta cũng học." Lý Dung cũng tranh nhau nói, biết võ công, giây phút quan trọng có thể bảo vệ mọi người!

"Các con muốn học ta đều dạy, như vậy được rồi chứ?" Liễu Phán Nhi cười nói, cõng sọt cầm lưỡi hái rồi cùng đại tẩu Lưu thị đi ra cửa.

Trước kia Lưu thị đào mấy cái bẫy rập ở trong núi nên nàng ấy đến những nơi kia nhìn trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.