Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 631: Không Làm Được Gì Đã Gặp Lại



"Ta nhìn thấy cũng có binh lính trên đường đến uống rượu, những đại tướng quân đó không đến sao?" Liễu Phán Nhi lại hỏi.

Lưu di mẫu nhìn cháu gái ngoại rồi mới chầm chậm nói: "Những đại tướng quân đó ngoại trừ những việc cực kỳ khẩn cấp mới đến thành tây bắc, còn lẻn ra ngoài đến thăm nhà thổ thì đều không đáng để công khai ra ngoài."

"Phán Nhi, con hiện tại còn nhỏ, không vội nói tiếp. Những đại tướng quân đó cơ bản đều xuất thân từ những gia đình giàu có, không đến lượt một gia đình nhỏ như chúng ta kết thân."

"Về phần những tiểu binh bên dưới, suốt ngày ra trận g.i.ế.c địch, nói không chừng ngày nào đó lại c.h.ế.t trên chiến trường. Mặc dù những người hy sinh này cũng là để bảo vệ thành tây bắc, nhưng di mẫu cũng không hy vọng con gả cho những binh sĩ này."

Liễu Phán Nhi nghe được lời của di mẫu thì sửng sốt, biết rằng di mẫu đã hiểu lâm, cho rằng nàng muốn trèo cao.

"Di mẫu, ta không muốn gả cho những người này, cũng không muốn trèo cao. Ta chỉ là khá tò mò nên mới hỏi nhiều thôi." "Dù sao thì sau này phải sống ở thành Tây Bắc, biết nhiều một chút nói không chừng ngày nào đó sẽ có ích."

Nghe được lời của cháu gái ngoại, Lưu di mẫu thở phào nhẹ nhõm gật đầu: "Vậy thì tốt! Nếu con đã quan tâm, vậy ta sẽ nói cho con biết."

"Nơi nổi tiếng nhất thành Tây Bắc chúng ta chính là Túy Tiên lâu, rượu và đồ ăn ở đó đều là cực phẩm, đa số đều được vận chuyển từ kinh thành và những đại thành khác đến."

"Nếu những đại tướng quân hay quan lớn đó đến thành Tây Bắc, cơ bản đều sẽ đến đó."

Liễu Phán Nhi sau khi nghe được thì âm thâm ghi nhớ: "Di mẫu, rượu nhà chúng ta ngon như vậy, có cung cấp cho Túy Tiên lâu hay không?”

Nghe vậy, Lưu di mẫu khá đắc ý: "Di phu của con ủ rượu rất ngon, ở thành Tây Bắc bên này cũng có chút danh tiếng. Nhưng cũng vì dùng nguyên liệu khá cầu kỳ, cho nên số lượng rượu được ủ ra không nhiều. Vì vậy mỗi tháng chỉ có thể cung cấp 10 vò rượu cho Túy Tiên lâu, một vò là ba lượng bạc.”

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một hồi rồi nói: "Di mẫu, Khi nào sẽ gửi rượu cho Túy Tiên lâu? Ta có thể cùng đi xem được không?" Lưu di mẫu gật đầu: "Đương nhiên có thể đưa con theo, chỉ là con suốt ngày mặc nam trang, người khác đều nghĩ ta có thêm một đứa cháu trai."

Liễu Phán Nhi cười khúc khích: "Di mẫu, ta chỉ là muốn nhìn nhiều hơn. Người sống trên đời, ta mặc dù là nữ tử, nhưng cũng biết mọi chuyện phải dựa vào chính mình."

"Mặc dù có di mẫu di phu đối xử tốt với ta, nhưng ta vẫn phải sống cuộc sống của chính mình. Hiện tại mở mang kiến thức, sau này nói không chừng sẽ có ích." "Ta ở Liễu gia được 13 năm, thật sự không có kiến thức gì. Chữ ta học được là từ nương thân. Võ công của ta cũng là được mã phu dạy cho. Lần này từ Liễu gia trốn ra, trên đường đi cũng chịu không ít khổ cực, nhưng cũng có thêm kiến thức."

Lưu di mẫu nghe thấy vậy, càng thêm đau lòng cho Liễu Phán Nhi: "Được, xem nhiều chút, cũng không có gì xấu. Nha đầu con là người thông minh, trong lòng cũng có tính toán. Biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Di mẫu yên tâm, ta biết."

DTV

Sau đó Liễu Phán Nhi đi theo nhị biểu ca đến Túy Tiên lâu giao rượu, nói chuyện với tiểu nhị quán bên đó, vờ như quen mặt, nhưng cũng không nhận được tin tức gì có ích.

Liễu Phán Nhi trong lòng nôn nóng, giống như con ruồi không đầu, vẫn chưa tìm được cơ hội gặp Triệu tướng quân.

Ngay lúc Liễu Phán Nhi đang bối rối, mất bình tĩnh thì có một người đến quán trọ Cát Tường, giọng nói này, nàng vẫn rất quen thuộc.”

"Liễu đệ, chúc mừng muội tìm được người thân. Lý Bách Hộ gió bụi dặm đường, trên mặt còn có một vết sẹo nông.

Liễu Phán Nhi nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thấy người đến, vội vàng đứng lên: "Lý đại ca, thật tốt, các huynh đã bình an trở vê."

Đột nhiên nhớ đến lá thư vẫn chưa được gửi đi, Liễu Phán Nhi vội vàng lấy lấy ra một lá thư từ trong quần: "Xin lỗi, ta đã tìm rất nhiều cách, thậm chí còn theo đại biểu ca đi vào quân doanh giao rượu, nhưng vẫn không có cơ hội gặp Triệu tướng quân. Lá thư này vẫn chưa được gửi đi, phụ sự giao phó của Lý đại ca rồi." Lý Bách Hộ mỉm cười, nhận lấy lá thư, trực tiếp mở ra: "Muội xem, trên lá thư này không có gì cả. Đưa muội lá thư này là mong muội rời đi, không cần phải theo bọn ta nữa." "Hả?" Liễu Phán Nhi sửng sốt một hồi, không dám tin, cướp lấy lá thư quả nhiên là trống không, mắt ngay lập tức đỏ hoe. Nàng hiểu ý tốt của Lý Bách Hộ, lúc đó nàng sợ đi đường một mình, nhưng đối với phó thác của Lý Bách Hộ nàng cho dù sợ hãi cũng cố gắng để hoàn thành, cho nên sẽ đồng ý ý rời đi. Lý Bách Hộ thấy Liễu Phán Nhi khóc, trên mặt có chút bối rối: "Xin lỗi, ta... ta không cố ý lừa muội, mà là lúc đó nguy hiểm, ta cũng không biết có thể sống sót trở về hay không, cho nên mới nghĩ cách để muội rời đi."

Liễu Phán Nhi lau nước mắt, nhìn Lý Bách Hộ với ánh mắt cảm kích: "Đa tạ Lý đại ca, ta hiểu ý tốt của huynh. Đến thành Tây Bắc còn qua đây thăm ta. Huynh đã ăn cơm chưa? Ta nhờ nhà bếp làm cho huynh chút thức ăn."

Lý Bách Hộ mỉm cười xua tay, đặt một chiếc hộp lên quầy: "Không cần đâu, ta còn phải quay về phục mệnh. Đa tạ số bạc muội đã tặng, nhờ vậy chúng ta mới có thể mua ngựa. Đây là đồ ta mang về từ trong phủ của Ngô thành xem như báo đáp tình nghĩa số bạc muội tặng lúc trước."

Nói xong, Lý Bách Hộ đã di ra ngoài, lên ngựa dẫn theo người rời đi.

Lúc đó có sáu người, trở vê cũng là sáu người, không có hy sinh, thật tốt. Chờ sau khi Lý Bách Hộ đi, Lưu di mẫu nhìn chiếc hộp liền mở ra xem: "Trời ơi, thế mà là một hộp ngọc trai, ở đâu ra vậy? Người vừa nấy là ai?"

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Thứ này là của Lý Bách Hộ cho ta, trên đường gặp kẻ xấu là huynh ấy đã cứu ta. Sau đó ta cũng giúp bọn họ, hơn nữa còn tặng bọn họ một ít bạc. Hiện tại bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, đặc biệt đến để cảm tạ số bạc ta đã tặng."

Lưu di mẫu nghe vậy thì nhanh chóng đóng hộp lại, đẩy đến trước mặt Liễu Phán Nhi: "Vậy con giữ cẩn thận, tương lai làm của hồi môn của con. Đúng rồi, lân sau Lý Bách Hộ kia đến, ta sẽ cảm tạ hắn ta, mời hắn ta uông rượu ngon."

Vừa rồi đến hơi muộn, không nhìn rõ tướng mạo Lý Bách Hộ kia, thấy bộ dáng rất cao, cũng rất trẻ.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, đa tạ di mẫu, đó là ân nhân cứu mạng của ta." Vốn dĩ cho rằng có thể thường xuyên gặp Lý Bách Hộ, nhưng không ngờ lần chờ này lại chờ đến hai tháng.

Thời gian này, người của quân doanh cũng không có ai đến uống rượu, vẫn luôn có một loại cảm giác bão tố sắp kéo đến."

Ngược lại là, Thái tướng quân vì giả mạo chiến công lại có thêm bằng chứng xác thực ông ta thông địch phản quốc nên đã bị bắt lại, áp giải về kinh.

Nghe được tin tên đại phản tặc kia đã bị bắt, Liễu Phán Nhi mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, cũng bắt đầu mong ngóng Lý Bách Hộ sớm đến đây uống rượu.

Mấy ngày nữa lại trôi qua, thành Tây Bắc cũng trở về dáng vẻ yên bình vốn có của nó, Lý Bách Hộ mang theo mấy vị huynh đệ đến quán trọ Cát tường uống rượu. Liễu Phán Nhi vô cùng vui mừng "Di mẫu, di phụ, đây là ân nhân cứu mạng của con, Lý Bách Hộ. Lý Bách Hộ, đây là di phụ, di mẫu của ta, họ đều là những người cần mẫn lương thiện." Lý Bách Hộ cung kính cười: "Tại gia, Lý Nguyên Thanh, Chu thúc, Chu thẩm." Những người khác cũng nhanh chóng chào hỏi.

Dì Lưu nhiệt tình chào đón: "Các vị đều là ân nhân cứu mạng ngoại sanh nữ của ta, lão Chu mau đi lấy ra rượu ngon của ông ra đây, đại lang, ngươi nói tức phụ nhà ngươi làm thêm vài món ngon, hôm nay chúng ta phải tiếp đãi những tráng sĩ này thật tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.