Đều là người thông minh, Lý Đại Bảo cũng không hề giấu giếm.
Đương nhiên Chu Bình đế biết ý đồ của Lý Đại Bảo, nhưng trong lòng vẫn còn chút công tâm, vẫn là một thần tử tốt.
Mặt khác, dù sao thì Lý Đại Bảo vẫn là một đứa trẻ mười ba tuổi, không muốn xa rời cha mẹ, cũng là chuyện thường tình của con người.
Chu Bình đế cười ha hả: "Được, tram lo ngươi đi nơi khác sẽ bị người ta bắt cóc, dù sao thì lưu ly và đồng hồ mà ngươi làm ra đều có giá trị xa xỈ-"
"Có điều những thứ kia tuy rằng có giá trị nhưng cũng không thể giải quyết được kế sinh nhai cho người dân. Nhưng việc xây cầu sửa đường, xây dựng công trình thuỷ lợi thì lại khác, đó là việc có công đức lớn lao."
"Đại Bảo, ngươi muốn đi đâu cũng được nhưng trẫm sẽ phái thêm một số người đi theo để bảo vệ cho sự an toàn của ngươi. Ngươi đừng ngại phiên phức."
Lý Đại Bảo nghe vậy, lập tức đồng ý: "Đa tạ bệ hạ đã yêu quý, vi thân nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Lúc này, Lý Đại Bảo vẫn chưa hiểu Chu Bình đế nói phái người đến bảo vệ sự an toàn của mình là có ý gì, chỉ nghĩ rằng sẽ phái những người có võ công cao cường đi theo cậu.
Đợi đến khi cậu đã biết rồi thì sẽ hiểu được phiền phức đến mức nào.
Không chỉ khi ngủ có người nhìn chằm chăm, ngay cả đi vệ sinh cũng có người nhìn chằm chằm, cần phải đảm bảo rằng Lý Đại Bảo ở trong tâm mắt của người bảo vệ.
Nhưng bây giờ Lý Đại Bảo không biết, chỉ biết có thể cùng với cha mẹ đi đến phương bắc thành Tang rồi.
Lý Nguyên Thanh nhận được thông báo của Liễu Phán Nhi rằng bệ hạ đang ở nhà nên nhanh chóng tạm biệt các đồng liêu rồi vê nhà.
Cải trang vi hành, vậy thì sẽ không để cho những người khác biết.
Hôm nay Cố Thiệu đã kết thúc thời gian nghỉ kết hôn, vừa tới nha môn thì thấy Lý Nguyên Thanh đang vội vã trở và.
Dù sao hôm nay hắn ta cũng chỉ đến để trả phép, ngày mai mới chính thức làm việc thế nên đuổi theo: "Lý huynh, huynh vội vã như thế là có chuyện gì vậy?"
Lý Nguyên Thanh dừng lại, hạ giọng nói: "Bệ hạ cải trang đi tuần tra, mang theo Đại Bảo và hai vị hoàng tử đến nhà ta, chắc là đến xem xi măng."
Cố Thiệu sửng sốt, hỏi: "Xi măng là cái gì?"
Bệ hạ không có hứng thú chơi bùn, loại xi măng này nhất định rất có triển vọng.
Lý Nguyên Thanh thấy Cố Thiệu không có việc gì: "Chi với một câu hai câu thì không thể nói hết được, dù sao thì sau này huynh cũng sẽ biết, đi thôi, vê nhà cùng với ta." Cố Thiệu thấy thế, gật đầu: "Vậy được thôi, Cố mỗ cũng đến xem thử."
Không chỉ có như thế, Cố Thiệu còn sai Cố Tam trở về nhà bẩm báo với Cửu công chúa, bảo nàng ấy có rảnh thì đến nhà của Đức Thụy phu nhân.
Hai người cưỡi ngựa, rất nhanh đã về đến nhà.
Vừa lúc Liễu Phán Nhi và bọn họ cùng đi đến tiểu viện tử nơi mà Lý Đại Bảo làm thực nghiệm.
Chu Bình đế đang đi qua đi lại trên nền Xi măng trên mặt đất, những người khác cũng giống như thế.
Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh bước đến hành lễ.
Cố Thiệu nhìn xuống dưới mặt đất rồi nhìn về phía Lý Đại Bảo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Cái này làm bằng xi măng sao? Do Đại Bảo làm ra à?"
Tiểu tử này sao lại làm ra tới thứ đồ tốt tiếp rồi?
Liễu Phán Nhi cười khẽ rồi giải thích: "Lần trước Đại Bảo về nhà nói rằng ở xưởng Lưu Ly có một loại phế liệu, sau khi tiếp xúc với nước có thể cứng lại. Ta nói rằng để lót đường thì bột còn tốt hơn đá xanh. Đứa nhỏ này lấy những phế thải đó từ xưởng Lưu Ly, trộn với cát và đá thì tạo ra một khối đất bằng phẳng như vậy."
Không cần mời thì Cố Thiệu đã đứng ở trên đó, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy thứ này thật sự rất tốt, có thể dùng để sửa đường.
Lý Nguyên Thanh cười: "Huynh nhìn xem những vết nứt ở phía trên, chắc hẳn là do tỉ lệ chưa đúng, hoặc là thiếu thứ gì đó, cần phải cải thiện."
Lý Đại Bảo nhìn thấy Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi, mỉm cười vui vẻ: "Phụ thân, bệ hạ đã đồng ý cho con cùng đi thành Tang với hai người rồi." Lý Nguyên Thanh che mặt, nhi tử này quá thẳng thắn: "Đại Bảo, con có thể giả vờ thận trọng một chút." Lý Đại Bảo cười khúc khích: "Phụ thân, con mới có mười ba tuổi chứ không phải ba mươi tuổi đâu, không cần thận trọng. Bệ hạ anh minh như vậy, con có giả vờ thế nào thì cũng sẽ bị bệ hạ nhìn ra được." Liễu Phán Nhi che miệng cười, Lý Đại Bảo mới không ngốc, người ta đang muốn tạo ra hình tượng "Ngốc bạch ngọt" mà. Chu Bình đế cười ha hả, vỗ đầu Lý Đại Bảo: "Ấy chết, khuê nữ của trẫm quá nhỏ, nếu không tram sẽ không để Đại Bảo tốt như vậy bị Lan Lăng Hầu phủ cướp đi đâu. Ly Dai Bao cuoi khuc khich: "Da ta be ha khen thưởng. Sau này Đại Bảo nhất định sẽ không ngừng cố gắng mà cải thiện xi măng."
Dù sao thì mục đích cũng đã đạt được, hơn nữa cậu cũng sẽ nỗ lực ở lĩnh vực này và sẽ làm việc không ngừng nên Lý Đại Bảo cũng không lo lắng.
Cố Thiệu ngồi chôm hổm xuống, dùng tay đập đập, sau đó hỏi: "Cái này có thể phòng cháy được không?”
Lý Đại Bảo trả lời: "Có lẽ có thể phòng được, dù sao thì nó cũng bị lửa đốt qua rồi. Ta chưa thực nghiệm qua nên cũng không chắc chắn lắm. Nếu có thể phòng lửa được thì xây nhà sẽ rất tốt. Nó có thể gắn kết với cá và đá nên có thể sẽ được sử dụng rộng rãi hơn trong tương lai."
Cố Thiệu gật đầu: "Ừm, nói không chừng thứ này có thể gây ra một cuộc cải cách lớn."
Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh nhìn nhau, người thông minh thì cho dù thế nào cũng là người thông minh, họ sẽ sớm phát hiện ra công dụng rất hay của xi măng.
Thấy đã đến giữa trưa, Liễu Phán Nhi mời: "Bệ hạ, bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn ở trong phủ, bệ hạ và Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử có ở lại trong phủ dùng bữa không?”
DTV
Chu Bình đế nghe vậy, nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Vậy làm phiên Đức Thụy phu nhân."
Lương Bảo và Liễu Phán Nhi cùng đến phòng bếp, kiểm tra cẩn thận để đảm bảo lúc sau không có lầm thì mới mang thức ăn lên.
Cửu công chúa biết được hoàng huynh xuất cung, hơn nữa còn là tới nhà của Phán Nhi tỷ tỷ, nên cũng mang theo lễ hậu đến.
Sau khi chào hỏi, Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu cùng Chu Bình đế và hai vị hoàng tử dùng bữa, Lý Đại Bảo cũng bận rộn đón tiếp bọn họ.
Thức ăn của Lý gia trình bày không được tinh xảo nhưng lại thực dụng.
Đều là những món cơm nhà, cũng không có cách chế biến đặc biệt nào.
Sau khi Chu Bình đế ăn xong, ánh mắt sáng lên: “Món ăn này nhìn bình thường nhưng hương vị thực sự rất ngon. Lương Bảo, đừng quên hỏi thực đơn để ngự trù làm.”
Ngự trù nấu ăn để theo đuổi cách trình bày, hoặc là theo đuổi kỹ năng, khi nấu rất rắc rối, lại còn có đủ loại mỹ vị, thường mất đi hương vị ban đầu.
Nếu Chu Bình đế muốn thì đương nhiên Liễu Phán Nhi sẽ dâng lên.
Sau khi ăn cơm xong, Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu lại cùng Chu Bình đế và hai vị hoàng tử đi dạo ở hoa viên trong nhà. Đúng lúc này, một nha đầu mũm mĩm ở trên cây xanh trên mái tường đang hi hục trèo lên.
"A Nam, đừng treo cây. Nếu nương phát hiện thì muội sẽ bị đánh đó." Lý Tiểu Bảo ở dưới gốc cây thấp giọng nhắc nhở.
Cậu sợ cha và nương nghe thấy sẽ đánh m.ô.n.g A Nam.
Nhưng muội muội trèo cây không may bị ngã thì sẽ rất nguy hiểm.
Lý Nam không nghe và cũng cố tình hạ giọng: "Ca đừng lo lắng cho ta, ta là người trèo cây giỏi nhất thôn Cát Tường này, ngay cả khỉ trong rừng cũng không thể so được với ta đâu."
Đối với muội muội tự tin quá mức, Lý Tiểu Bảo không nhịn được mà phàn nàn,