Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 659: Tảo Mộ, Tế Lễ



Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Cho dù họ có nhìn thấy ta thì họ cũng không thể cười vì ta vẫn chưa bào thù cho họ được."

Mã Tam sững sờ một lúc rồi chợt cười: "Đúng vậy, rất tốt. Lúc không có năng lực tiểu thư chỉ cân sống tốt, nếu có năng lực thì đương nhiên muốn báo thù. Nhưng ta không biết người và Lý đại tướng quân có quan hệ như thế nào."

Vừa mới bước vào cửa, Mã Tam nhớ rõ tấm bảng hiệu, đó chính là phủ Đại Đô Thống.

Đại tướng quân cũ đã rời đi và có một tướng quân họ Lý mới đến.

Liễu Phán Nhi mỉm cười nói: "Mã gia gia, đó là phu quân của ta. Bây giờ ta là Lý phu nhân, hơn nữa ta còn có một thân phận khác, chính là Đức Thụy phu nhân do Bệ hạ sắc phong, là nhị phẩm cáo mệnh."

Mã Tam nghe vậy thì nhanh chóng quỳ trên mặt đất: "Ông trời có mắt, cuối cũng cũng để tiểu thư nhà ta tiến lên. Lão thái gia, lão phu nhân, phu nhân, tiểu thư bây giờ rất thịnh vượng và có thể báo thù rửa hận cho các người."

Mã Tam bật khóc.

Liễu Phán Nhi vội tiến lên đỡ Mã Tam: "Mã gia gia, ta thật sự muốn cảm ơn ông. Mẫu thân ta đã qua đời năm ta tám tuổi, ta bữa đói bữa no. Nếu như không có ông cho ta ăn thì ta đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi. Nếu không có võ, không thể cưỡi ngựa thì có lẽ ta cũng đã c.h.ế.t trên đường đi thành Tây Bắc rồi. Căn bản là sẽ không có ngày hôm nay, Mã gia gia, từ nay vê sau ông hãy ở lại trong nhà của ta, ta sẽ chăm sóc cho ông đến cuối đời."

Hai mắt Mã Tam đỏ hoe: "Cảm ơn tiểu thư còn nhớ tới lão nô. Nhưng mà bây giờ lão nô đặc biệt muốn đến thăm mộ lão thái gia và lão phu nhân để kể cho họ nghe.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta đã chuẩn bị xong và sẽ đến đó ngay." Mã Tam do dự: "Tiểu thư, nếu hiện tại chúng ta đi qua, người canh mộ nhất định sẽ nhìn thấy và báo với Từ Gia Thịnh, chúng ta có phải rút dây động rừng không?"

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Rút dây động rừng thì sao nào? Cho dù biết ta là Liễu Phán Nhi thì sao? Từ gia coi rẻ mạng sống của người dân thành Tang, làm điều ác mà vẫn hoành hành ngang ngược, khắp người toàn điểm yếu. Vì thế mà có rất nhiều nạn nhân đã đến quan phủ đòi công đạo. Cho dù ta là nữ nhi ruột thịt của Từ Gia Thịnh thì cũng sẽ không bao che tội phạm, nếu không thì sao ta có thể đảm đương được chức Đức Thụy phu nhân mà Be hạ sắc phong?"

"Công tư phân minh, vì nghĩa diệt thân mới là phong cách của Liễu Phán Nhi ta, hơn nữa ta cũng muốn để Từ gia biết làm điều xấu thì sẽ bị trừng phát. Có lẽ không có chứng cứ đã chứng minh tội ác của họ vê chuyện năm đó, nhưng hiện tại có thì ta sẽ khiến từng người một phải chịu trừng phạt." Mã Tam nghe vậy liền cười lớn: "Tiểu thư thật cao minh."

Chắc chắn tiểu thư đã điều tra rất nhiều chứng cứ phạm tội của Từ gia trong mấy năm qua và có lẽ sẽ có điều thú vị sắp xảy ra.

Lúc này bọn trẻ đều đã dậy, Liễu Phán Nhi dẫn họ và Mã Tam trực tiếp đến phần mộ tổ tiên của Liễu gia.

Sở dĩ phần mộ tổ tiên vẫn được bảo tôn là do các nhánh của Liễu gia cũng được chôn cất tại đây.

Cho dù Từ Gia Thịnh khinh thường nhạc phụ, nhạc mẫu, muốn báo thù nhưng cũng không thể đào mộ tổ tiên Liễu gia được.

Liễu Phán Nhi và đám người đến phần mộ tổ tiên của Liễu gia cách thành hai mươi dặm.

Từ Gia Thịnh trước kia còn giả bộ nhưng hiện tại ông ta đã hoàn toàn khống chế Liễu gia. Con cháu Liễu gia cũng cúi đầu trước Từ Gia Thịnh nên Từ Gia Thịnh cũng không muốn ra vẻ nữa.

Phần mộ của Liễu lão thái gia, lão phu nhân và thậm chí cả phu nhân mọc đầy cỏ dại, vô cùng hoang vắng.

DTV

Liễu Phán Nhi ngồi xổm xuống rồi tự mình nhổ cỏ, dọn mộ.

Lý Nguyên Thanh vừa hay đang đóng quân ở gân đó nên cũng vội chạy tới để cùng nhau tảo mộ.

Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh quỳ ở phía trước, đám trẻ quỳ ở phía sau, biểu tình trang nghiêm mà thái độ cũng rất cung kính.

Sau khi Liễu Phán Nhi dập đầu thì rót một chén rượu: "Tổ phụ, tổ mẫu, khi hai người qua đời, ta vẫn còn nhỏ, nhưng từ chỗ của Mã gia gia, ta biết người rất tốt với ta. Bây giờ ta đã trở lại, ta nhất định sẽ giúp các người đoạt lại gia nghiệp và khiến Từ gia phải chịu cái c.h.ế.t thảm khốc."

Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh lại mang theo đám trẻ quỳ gối trước mộ của Liễu Vân Nhi: "Nương, năm đó nương sống chất phải gả cho nam nhân bất kham như vậy khiến cả nhà chịu tổn thương nhưng người là mẫu thân của ta. Người luyến tiếc trả thù nam nhân kia nhưng ta nhất định sẽ khiến ông ta phải nhận lại những thống khổ mà ta phải chịu cũng như sự thất vọng và đau đớn của tổ phụ, tổ mẫu." Nói xong thì nàng dập đầu lần nữa xem như là an ủi trưởng bối.

Lúc này người canh mộ cũng đã được thay thế bởi một bà con xa của Từ gia. Nhìn thấy nhiều người quỳ trước mộ của Liễu phu nhân hoang vu liền chạy tới hỏi: "Các người là ai? Sao lại tới địa phận của Từ gia ta mà giương oai."

Liễu Phán Nhi quay lại nhìn người trông mộ đầy lạnh lẽo: "Đây là phần mộ tổ tiên của Liễu gia, từ khi nào là của Từ gia ngươi? Vả miệng!"

Xói xong thì người làm bên cạnh trực tiếp xông lên tát người giữ mộ vài cái.

Từ Mã Tử nghe vậy liền tức giận nói: "Sao ngươi có thể tùy tiện đánh người? Ngươi không biết Từ gia chúng ta là gia tộc giàu nhất thành Tang sao, không muốn c.h.ế.t thì nhanh cút đi."

Người hầu không đợi Liễu Phán Nhi ra lệnh mà lao tới hung hăng đánh Từ Mã Tử một trận: "Nếu ngươi không tôn trọng Đức Thụy phu nhân thì sẽ bị trừng phạt." Liễu Phán Nhi lạnh lùng liếc Từ Mã Tử: "Đây là phần mộ tổ tiên của Liễu gia ta, sau này người Từ gia không được phép đến gần, nếu không sẽ đánh gay chân các ngươi."

Nói rồi Liễu Phán Nhi hùng hỗ dẫn mọi người rời đi.

Từ Mã Tử bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất không dám chậm trễ mà nhanh chóng quay về thành báo cáo.

Chờ đến khi Từ Mã Tử tới thành thì trời đã tối.

Hắn ta tới cửa Từ gia rồi vỗ vào cửa nách: "Mở cửa, mở cửa ra, không hay rồi."

Bà tử trông coi cửa nách nhìn qua, thì ra là người trông mộ Từ Mã Tử: "Trời tối thế này rồi ngươi không canh mộ mà trở ve làm gì?”

Từ Mã Tử kinh hoảng nói: "Có người tới thăm mộ Liễu lão thái gia, Liễu lão phu nhân và Liễu phu nhân, bọn họ còn từ xưng là người Liễu gia."

"Hả?" Bà tử trông coi cửa cũng sửng sốt: "Vậy ngươi có biết người đó là ai không? Trông như thế nào?"

Từ Mã Tử lắc đầu: "Ta không biết nhưng nàng đến từ Liễu gia, mới ngoài hai mươi tuổi, lớn lên khá xinh đẹp. Không chỉ có thế, người làm còn gọi nàng là Đức Thụy phu nhân. Đúng rồi nàng là Đức Thụy phu nhân, liệu có phải là Đức Thụy phu nhân do Bệ hạ thân phong không?”

Bởi vì năng suất khoai tây và ngô ở phương bắc được đẩy mạnh nên danh tiếng của Đức Thụy phu nhân cũng khá vang dội.

Bà tử nghe vậy thì không dám trì hoãn: "Vậy thì vào đi, đừng đi loạn kẻo đắc tội với chủ tử."

Từ Mã Tử cũng biết hắn ta là người canh mộ, trên người có vận đen nên đương nhiên sẽ không dám chạy loạn.

Bà từ canh cửa vội vã chạy về phía chính viện.

Trùng hợp mà hôm nay Từ Gia Thịnh cũng có mặt ở chính viện. Nguyên phối là thanh mai trúc mã của Từ Gia Thịnh, họ đã sớm thành thân nhưng lại lừa gạt Liễu gia rằng còn chưa thành thân nhưng thật ra lúc ấy Tiền thị đã sinh được hai nhi tử và một nữ nhi.

Lúc này Tiền thị có ba nhi tử và hai nữ nhi đã sớm già nhưng có con ở bên nên cho dù Từ Gia Thịnh không còn tới phòng bà ta thì bà ta cũng có thể sống thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.