Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 665: Xông Tới Cửa Thành



Liễu Phán Nhi hoàn toàn không cố ý che giấu tin tức, thân phận của nàng nhanh chóng lan truyền khắp thành Tang. Liễu Bán Thành đã trôi vào dĩ vãng lại một lần nữa được mọi người nhắc tới. Năm đó, thông qua việc trông cây dâu dưới sự lãnh đạo của Liễu gia mà thành Tang mới dần phát triển. Lão bách tính rất hoài niệm thời điểm Liễu Bán Thành còn sống. Khi đó, mỗi ngày đều đi làm việc chăm chỉ, số tiền kiếm được không chỉ mua nhà mua đất mà còn giúp một gia đình nhỏ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng bây giờ rõ ràng là đã trông thêm nhiều loại dâu, nuôi thêm nhiều tằm, cũng vất vả hơn xưa, những cũng không còn được như trước kia, quần áo cũng không bằng xưa, không có nổi tiền xây nhà, cưới gả. Khi không thể sống sót, có người đã bán nữ nhi của mình cho đại hộ làm người hầu, sau đó trực tiếp bán cho người môi giới.

Đến mức mà, dù được giữ lại nhưng các cậu bé vẫn không thể tìm được tức phụ khi lớn lên.

Muốn cưới tức phụ thì phải tốn nhiều rất nhiều vào lễ hỏi.

Sau một vòng tuần vòng ác tính, cuộc sống của người dân thành Tang không mấy tốt đẹp.

Lúc này, rất nhiều người nghĩ tới lời nói năm đó của Liễu Bán Thành.

Nên biết đối xử tốt với nữ oa tử trong nhà tốt một chút, khi lớn lên, những nữ hài tử này có thể nuôi tằm, dệt vải, làm được rất nhiều việc, không hề thua kém gì so với nam oa tử.

Nhờ sự khuyến khích của Liễu Bán Thành, mà rất nhiều phụ nhân cũng nuôi tằm và dệt vải, giúp gia đình kiếm được nhiều tiền. Vì thế, du có sinh nữ oa tử cũng không bi vứt bỏ như trước.

Một số thậm chí còn đối xử tốt hơn với con gái của họ một chút, điều này đã thay đổi rất nhiều cảnh ngộ của các nữ hài ở thành Tang.

DTV

Sau khi Liễu Bán Thành qua đời, tài sản của gia đình ông bị Từ Gia Thịnh chiếm lấy.

Cửa hàng tơ lụa nổi danh nhất của Liễu gia cũng đổi thành cửa hàng tơ lụa Từ gia, khiến nhiều người ở thành Tang và phương bắc nhận ra rằng tuy Liễu Bán Thành rất giỏi giang nhưng chỉ có một nữ nhi, chẳng phải gia sản vẫn bị những người khác họ chiếm mất sao?

Kéo theo đó là cảnh ngộ của các nữ hài trở nên ngày càng tệ hơn.

Sau khi tin tức Liễu Bán Thành có hậu duệ bất ngờ lộ ra, mọi người sôi nổi thảo luận.

Ngay lúc Từ Gia Thịnh với Tiền thị đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ chạy thì người do Viên tri phủ phái về đã quay lại báo tin Từ gia đang chuẩn bị rời thành. Nếu Từ Gia Thịnh không có tội thì làm sao phải chạy trốn?

Nếu để Từ Gia Sinh và những người trong Từ gia kia trốn thoát, với nhiều đơn kiện trong tay như vậy, Viên tri phủ cũng không biết phải bắt họ ở đâu!

Lúc bấy giờ Hồ sư gia đề nghị: "Đại nhân, mặc dù thời gian đang cấp bách, chúng ta vẫn chưa tra ra được bằng chứng xác thực, nhưng bị cáo Từ Gia Thịnh với người Từ gia rời khỏi thành Tang, cũng không phù hợp với pháp luật. Đại nhân, ngài có quyền ra lệnh cho những người này không được rời khỏi thành Tang."

Sau khi nghe đề nghị của Hồ sư gia, Viên tri phủ lập tức đồng ý: "Cho đến khi sự việc được tra ra, Từ Gia Thịnh và người trong Từ gia không được phép rời khỏi thành Tang, để bọn chúng thành thật đợi trong nhà, không cho phép ởđi lại."

Hồ sư gia vội vàng đáp: "Vâng đại nhân, tiểu nhân sẽ đi phân phó." Tiên thị và Từ Gia Thịnh ngồi trong xe ngựa, lòng dạ rối bời, sắc mặt trắng bệnh, thấy sắp đến được cửa thành rồi.

Chỉ cần ra khỏi thành, chạy trốn trong đêm đến Bắc Nhung, có lẽ sẽ còn một con đường sống.

"Lão gia, ngươi chúng ta có thể bình an vô sự không?" Tiền thị nghẹn ngào, bà ta SỢ.

Để làm nhục Liễu Vân Nhị, vì trút nỗi giận trong lòng, Tiền thị đã cho mẫu nữ Liễu Vân Nhi ăn đồ ăn rơi rớt, mặc quần áo cũ rách, không cho dùng than củi vào mùa đông, dung túng cho đám hạ nhân của mình bắt nạt các nàng.

Ai mà ngờ được Liễu Phán Nhi còn trở mình quay lại báo thù?

Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc. Liễu Phán Nhi quả nhiên là mối họa lớn tiềm tàng. Mắt Từ Gia Thịnh ánh lên vẻ kiên cường bình tĩnh: "Từ Gia Thịnh ta trải qua bao nhiêu sóng gió, lần này có vẻ nguy hiểm, nhưng chỉ cần rời khỏi thành Tang, chúng ta sẽ tới Bắc Nhung, trời cao đất rộng, nào có ai làm gì được chúng ta?” Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh đều là những người lợi hại ở Đại Chu, Từ gia với Tiết thị biết nếu chúng trốn đến những nơi khác trong Đại Chu, thì cuối cùng chúng vẫn sẽ bị bắt. Nhưng Bắc Nhung lại khác, người của Đại Chu không thể dễ dàng qua lại, nói chỉ là quan lại, càng không thể tùy tiện đi qua, nếu không sẽ phá vỡ hiệp nghị giữa hai nước. Tiên thị nghe được lời nói của trượng phu, bà ta dần thở phào nhẹ nhõm, trước mặt chỉ còn vài người, bà ta có thể lập tức rời khỏi thành.

Những người khác thuộc Từ gia cũng nơm nớp lo sợ, hy vọng có thể nhanh chóng rời đi.

Ba huynh đệ Từ gia nhìn nhau, trước đây bọn chúng đều đã bắt nạt Liễu Phán Nhị, không những đánh Liễu Phán Nhi còn nhổ vào đồ ăn của Liễu Phán Nhi, còn rắc bùn đất lên, ép Liễu Phán Nhi ăn cho bằng hất.

Thậm chí còn có những chuyện ác liệt xấu xa hơn dần xuất hiện trong đầu chúng, càng nghĩ chúng càng trở nên sợ hãi.

Trước đây hắn ta còn muốn động tay với nhan sắc xinh đẹp của Liễu Phán Nhị, nhưng Liễu Phán Nhi luôn đấu tranh quyết liệt với hắn ta, bây giờ nghĩ đến ánh mắt hung ác của nha đầu kia, vẫn thấy sợ hãi như cũ.

Nhị thiếu gia Từ gia có lá gan nhỏ nhất, thân thể suy yếu nhất hôn mê bất tỉnh ngay tức thì.

Thấy phải xếp hàng, chúng chỉ ước được xuống xe ngựa, đấy mấy người phía trước ra, nhanh chóng đi qua chỗ kiểm tra để rời khỏi thành.

Trong lúc Từ gia đang xếp hàng chờ đợi, một đội nha dịch cưỡi ngựa tới và la lên: "Viên đại nhân ra lệnh, đóng cửa thành lại."

Khi Từ gia nghe thấy điều này, chúng bị dọa cho hét hoảng lên.

Từ Gia Thịnh không để ý tới chuyện đó nữa, chỉ nhảy thẳng xuống xe lao ra ngoài.

Việc ông ta làm không thể giấu được, sớm muộn gì cũng bị tra ra, đến lúc đó thì chỉ có đường chết.

Đã như vậy, thà cứ chạy ra ngoài, có lẽ còn có thể sống được.

Khi Tiền thị thấy trượng phu bỏ trốn một mình, thấy khó chịu trong lòng, Từ Gia Thịnh chính là một kẻ ích kỷ như vậy. Bà ta cũng không muốn chết, cũng xuống xe ngựa muốn xông ra.

Mấy chiếc xe ngựa của người Từ gia phía sau thì khóc sướt mướt, khóc thét lên liên tục.

Đại nhi tử của Từ gia và lão tam của Từ gia, cũng mặc kệ lão nhị Từ gia, nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn.

Sau khi thủ vệ binh thấy vậy thì tức thì vây đến.

Có người đóng cửa, có người chặn Từ Gia Thịnh lại.

Lúc còn trẻ Từ Gia Thịnh là một tên thư sinh, sau này có tuổi thì mập lên rất nhiều, chạy không được nhanh, sức mạnh cũng yếu hơn nhiều, không phải là đối thử của các binh sĩ thủ thành cao lớn. Thấy Từ Gia Thịnh định xông tới, binh sĩ thẳng chân đá một cái: "Thành thật chút đi, còn xông ra nữa ta sẽ động thủ."

Bị Viên đại nhân phía người truy bắt, kể cả người có đeo vàng đeo bạc, thủ vệ cũng không dám thả cho đi. Từ Gia Thịnh bị đẩy ngã ngồi trên đất, thở hổn hển: "Các ngươi không thể bắt ta, ta là Từ Bán Thành."

Hồ sư gia nặng nề nói: "Có người cáo trạng ngươi đầu độc nhạc phụ nhạc mẫu, g.i.ế.c hại hành hạ chính thê, chiếm đoạt sản nghiệp Liễu gia. Bên cạnh đó còn có người cáo trạng Từ phu nhân Tiền thị cho vay nặng lãi, cáo trạng đại nhi tử của ngươi buôn bán hàng nhái, cáo trạng nhị nhi tử của ngươi coi mạng ngươi như cỏ rác, khinh nam bức nữ...

Nghe được một loạt lời cáo trạng, đám người đang xem náo nhiệt xung quanh đều giật mình. Nhưng rất nhanh, họ đã lấy lại bình tĩnh, Từ gia mấy năm nay này quả thực rất ngang ngược.

Nghe nói có một nông gia nữ sau khi bị nhị thiếu gia Từ gia xâm hại, thì đ.â.m thẳng vào cổng Từ gia mà chết, cuối cùng bỏ tiền ra để giải quyết vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.