"Tam đệ muội, nói lời thật lòng với muội nhé, yên ổn ở chỗ này là khoảng thời gian ta sống vui vẻ nhất." Lưu thị xấu hổ nói, nỗi sợ hãi lúc trước bị trượng phu và cha mẹ chồng bỏ rơi đã biến mất, nàng ấy đã có thể thản nhiên mà kể chuyện trước kia.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Nhìn ra rồi, không chỉ có tẩu, ngay cả A Phương A Lệ cũng cực kỳ vui vẻ. Tương lai nếu như tẩu không yên tâm, còn có thể chọn người ở rể. Ở thôn Lý gia chúng ta, nữ nhi ở bên người cũng không lo lắng nữ nhi bị hại."
Lưu thị nghe thấy lời này thì liên tục lắc đầu: "Người phương Nam đều rất giàu có và sung túc, nào có người nào bằng lòng ở rể chứ? Cho dù có người ta bằng lòng thì nhân phẩm cũng không tốt. Cho nam nhân không tốt vào còn không bằng gả ra ngoài. Tuy nói lúc mới làm vợ sẽ phải chịu khổ, nhưng tiếp tục như vậy, sau khi bà bà đi rồi thì cuộc sống cũng thoải mái."
Tuy rằng Liễu Phán Nhi biết đại tẩu nói có vài phần đạo lý, nhưng vẫn không nỡ để A Dung, A Nam tương lai gả ra ngoài như cũ.
"Hiện tại nói những thứ này đều quá sớm, chúng ta làm việc chút, kiếm tiền nhiều, sau này có thể lựa chọn đối tượng cũng nhiều, chuẩn bị phong phú của hồi môn tương lai cho nữ nhi, tới nhà chồng cũng đỡ khổ hơn."
Lời này đánh mạnh vào tâm khảm của Lưu thị: "Đệ muội, ta cũng nghĩ như vậy. Đại Bảo học đi săn với ta, trộm bàn bạc với ta, cậu bé bảo dạy cậu bé cách đi săn, tương lai cậu bé trưởng thành rồi sẽ cho A Phương A Lệ dựa vào.
Từ nhỏ đứa bé này đã hiểu chuyện, có dũng có mưu. Hiện tại mỗi ngày đều khắc khổ luyện võ, tương lai nhất định sẽ có bản lĩnh lớn. Có huynh đệ chống lưng như vậy, A Phương A Lệ gả ra ngoài, ta cũng không phải lo lắng nữa."
Hai chị em dâu mặc sức tưởng tượng cuộc sống sinh hoạt sau này, cực kỳ tin tưởng.
Một người một ngày trồng khoai lang đỏ tươi tốt vào hơn hai mẫu đất hoang.
Lưu thị nấu cơm trong nhà, Liễu Phán Nhi mang theo Chu Thúy Hoa và Lý Đại Tráng cùng nhau đi vào đồng ruộng, ngắt càng nhiều cây khoai lang đỏ non.
Lý Đại Tráng trực tiếp cõng khoai lang đỏ non đi vào nơi hắn khai khẩn.
Chưa đến nửa canh giờ, bọn họ đã hái được hai sọt.
Khí hậu nơi này cực kỳ thích hợp cho thực vật sinh trưởng, cây khoai lang đỏ non sinh trưởng cực kỳ tươi tốt.
Hắn tương đối giảm bớt việc, không đào luống rau, trực tiếp cắm khoai lang đỏ non vào cái hố.
Sáng sớm hôm sau, Lý Đại Bảo hừ hừ luyện võ ở trong dân.
Liễu Phán Nhi luôn tốt bụng, chỉ cần có người tới muốn thì nàng đều cho.
Những người khác trong thôn cũng khai khẩn đất hoang kia, bởi vì không có hạt giống, chỉ có thể để không. Rất nhiêu người đều có suy nghĩ khai khẩn chiếm đất trước.
Hiện tại nhìn thấy thôn trưởng và Lý Đại Tráng đều trồng khoai lang đỏ nhà Liễu Phán Nhị, sôi nổi lại chỗ Liễu Phán Nhi đòi khoai lang đỏ.
Lúc sau Lý Đại Tráng vội vàng làm gạch đất, cũng không quá chú ý với cây khoai lang đỏ non ở đất hoang này.
Vu Thị cũng không đi xa khai khẩn, dùng xẻng đào đất ở cách lều trúc của người trong thôn không xa.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn, người nhàn rỗi nhất chính là Lý tam nãi nãi, con dâu Vu Thị và tôn tử của bà ta.
Bà bà lười biếng, trong lòng Vu Thị bất an, cảm thấy ruộng trong nhà là ít nhất trong thôn, nàng cực kỳ hoảng loạn.
Vì thế ở dưới sự dẫn dắt của Liễu Phán Nhi, sau khi thôn dân khai khẩn được mấy chục mẫu đất cũng sôi nổi trồng khoai lang đỏ.
Lý Tam nãi nãi thấy con dâu đào đất, còn không nhịn được châm chọc: "Chỉ bằng ngươi đào đất như vậy mà còn có thể khai khẩn được đất sao? Mệt muốn chết, bận việc mất công!"
Vu Thị biết bà bà lười biếng, cũng không trông cậy vào việc bà bà khai khẩn: "Nương, dù sao ta rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, có thể đào nhiều hay ít cũng được, ta cũng muốn trông khoai lang đỏ."
"Liễu Phán Nhi nói, khoai lang đỏ kết được quả, lá cây cũng có thể ăn. Chúng ta coi như trồng rau, sau này dùng bữa cũng tiện, không cần vào trong núi đào rau dại."
Lý tam nãi nãi câm cây quạt quạt vài cái, liếc mắt lườm con dâu đang làm việc: "Tùy ngươi, cũng đừng nói ta khắc nghiệt với ngươi!"
"Nương, con tới đào đất giúp người." Tỏa Tử nhìn thấy mẫu thân làm việc mồ hôi ướt đẫm, cực kỳ đau lòng cho mẫu thân.
Lý tam nãi nãi vốn dĩ nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tôn tử nói vậy thì vội vàng mở to mắt, đôi tay khô gây vội vàng nắm lấy cánh tay của tôn tử.
Tỏa Tử vò đầu: "Nãi nãi ơi, người khác đều khai khẩn, chúng ta ít đất nhất, tương lai ăn uống cái gì đây?"
Lý tam nãi nãi trợn trắng mắt, đắc ý cười nói: "Dù sao cũng không đói chết, việc này con đừng lo lắng. Ta và nương con ở đây, dọc theo đường đi cũng không để con đói chết. Trời nóng làm việc không tốt với cơ thể, con phải cẩn thận."
Tỏa Tử khó hiểu, nhưng tay đã bị nãi nãi giữ chặt, không thể đi được.
Còn nữa trước kia cậu bé chưa từng làm việc, thật sự làm việc dưới ánh nắng mặt trời cậu bé cũng không chịu nổi, đành phải từ bỏ.
Lưu thị không có tự tin như Liễu Phán Nhi: "Được, nếu tam đệ muội ngươi nói như vậy, vậy thì cứ như vậy đi. Ta không xuống ruộng, ta đi xem bẫy rập có con mồi hay không."
Thật ra lòng hiếu kính của nhi tử với nàng cũng chỉ ở trên miệng.
Lưu thị nhìn thấy người trong thôn tiếp tục làm gạch đất, nàng không nhịn được hỏi: “Tam đệ muội, chúng ta thật sự không làm sao?”
Một cái thôn nho nhỏ, mỗi người một vẻ không ai giống nhau.
Chẳng qua Vu Thị đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Không làm, chúng ta đã làm đủ gạch đất cho hai gian nhà. Chờ đến mùa thu thời tiết tốt hơn, như vậy cũng đủ cho chúng ta qua mùa đông rồi. Dù sao đồ chúng ta gieo trông cũng là lương thực mới, đều có thể bán tiên. Đến lúc đó tiêu tiền mua gạch mua ngói, làm cái nhà ngói luôn."
Vu Thị cũng thương cho nhi tử, nhi tử vừa nói muốn giúp nàng làm việc, thì nàng không nỡ để nhi tử vất vả, cũng cảm kích lòng hiếu kính của nhi tử với nàng. Liễu Phán Nhi đi vào ruộng lúa, lúc này nàng cầm xẻng, đang dẫn nước từ con kênh nhỏ vào ruộng nhà mình. Chờ đến khi bên trong đủ nước rồi, lúc này mới dùng xẻng xúc đất lấp kín.
Sinh hoạt bận rộn mà lại phong phú, chỉ chớp mắt đã trôi qua hai mươi ngày.
Thói quen ba hai ngày lại ăn thịt, dù sao không có lương thực, chỉ ăn rau dại thì trong bụng sẽ trống trơn, cực kỳ thèm.
Nàng có phải cũng có thể đi bắt một vài con cá ở trong sông bỏ vào không nhỉ? Chờ đến khi lúa nước chín rồi, cá cũng trưởng thành, còn có thể thu hoạch không ít cá.
Trong ruộng lúa có ếch xanh cũng có nhện.
Nhìn thấy những thứ này, Liễu Phán Nhi nghĩ tới chương trình thực phẩm "Cá Diêu Hồng" kiếp trước nhìn thấy.
Lúc này nước trong ruộng lúa nước đã cao đến đầu gối người, sinh trưởng cực kỳ nhanh, cây lúa khỏe mạnh.
Liễu Phán Nhi ghi nhớ trong lòng, chờ sau khi trở về thì mang theo Lý Đại Bảo đi bắt cá. Không cần biết có được không nhưng tóm lại vẫn phải thử một chút mới biết được!
Liễu Phán Nhi cẩn thận đi vào ruộng lúa, ruộng lúa tạm thời không có côn trùng nên không cần dùng thuốc trừ sâu.
"Nương, những cá nhỏ này chúng ta đừng bắt nữa, chờ chúng nó trưởng thành, chúng ta lại ăn chúng nó không phải tốt hơn sao?" Lý Đại Bảo kiến nghị, cá nhỏ không thể ăn, hiện tại ăn cũng không có lời.
Liễu Phán Nhi giữ cá lớn lại, cá to bỏ vào thùng nước.
Buổi chiều trở về, Liễu Phán Nhi mang theo Lý Đại Bảo đi bắt cá.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Cá nhỏ này ta không định ăn, ta muốn bỏ vào ruộng lúa nhà chúng ta. Nó có thể ăn sâu, giảm bớt nạn sâu bệnh của ruộng lúa."