Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 683: Không Cần Lo Lắng



Có nàng ấy đi cùng, không ai có thể nói năng linh tinh về việc Phán Nhi tỷ tỷ đi gặp Lạp Mạc Nhĩ

Gương mặt Liễu Phán Nhi hiện lên sự cảm kích: "Cảm ơn muội."

Lần trước Triệu tướng quân và Cữu công chúa cùng nhau đi, nên Cửu công chúa đã gặp Lạp Mạc Nhĩ rồi

Nhìn lại gương mặt của Lạp Mạc Nhĩ, Liễu Phán Nhi cũng hơi ngạc nhiên, nàng đứng lên bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ, trông còn giống phụ thân và nữ nhi hơn cả Từ Gia Thịnh

"Vương tử Lạp Mạc Nhĩ, ngài muốn gặp ta vì lý do gì?" Liễu Phán Nhi hỏi, ánh mắt trong veo nhưng lạnh nhạt

Ban đầu hai người chỉ là người lạ, nhưng bây giờ vì chuyện thân thế mà phải đứng đối mặt với nhau như vây

Lạp Mạc Nhĩ nhìn vào đôi mắt của Liễu Phán Nhi, ông ta hơi thất thần, lộ ra vẻ phiền muộn: "Tốt quá, ngươi vẫn còn sống, ngươi có biết tên của mình là gì không? Đó là một cái tên rất hay, là mẫu thân của ngươi đặt cho ngươi, gọi là Lạp Khải Nhi."

Liễu Phán Nhi không thể hiểu được cảm xúc thực sự của Lạp Mạc Nhĩ, bởi trước đó, nàng là người của Liễu gia, có mối thù với Hứa Gia Thịnh. 

"Vương tử Lạp Mạc Nhĩ, ngài đừng vội vàng nhận thân như vậy, không có bằng chứng rõ ràng, ta không thể yên lòng mà nhận lấy danh phận mà ngài định đoạt cho ta." Liễu Phán Nhi lên tiếng nhắc nhở, lập tức nói rõ là nàng không thể chấp nhận được

Lạp Mạc Nhĩ lấy ra một chiếc hộp, đặt lên bàn, sau đó lấy một bức tranh từ trong chiếc hộp đó: "Đây là bức tranh vẽ mẫu thân ngươi, là bức tranh mà ta đã chi một khoảng tiền lớn, tìm một họa sĩ Trung Nguyên để vẽ cho mẫu thân ngươi." Bức tranh này được mở ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía đó

Đôi mắt của Liễu Phán Nhi thật sự có vài Phán giống với người trong tranh

Liễu Phán Nhi không biết nên nói gì, nàng giống Lạp Mạc Nhĩ, cũng có vài Phán giống với nữ tử trong bức tranh. Cũng không có gì lạ khi Lạp Mạc Nhĩ chắc chắn rằng nàng là nữ nhi của ông ta

Thấy Liễu Phán Nhi im lặng, Lạp Mạc Nhĩ mỉm cười: "Ta biết ngươi không thể chấp nhận ngay được, nhưng biết được ngươi đang sống rất tốt, thế thì ta có thể trả thù mà không có bất kỳ vướng bận gì rồi." Liễu Phán Nhi cảm thấy Lạp Mạc Nhĩ không phải đang nói dối, cũng không có vẻ gì là muốn lợi dụng thân Phán của nàng với mưu đồ chuyện khác

Bởi vì dù có lợi dụng, Liễu Phán Nhi ngoài việc biết kinh doanh và trồng trọt ra, dường như cũng không có khả năng đặc biệt nào khác Vả lại hiện giờ, vấn đề quân sự là quan trọng hơn cả

So với người phụ thân vô sỉ đê tiện như Từ Gia Thịnh, biểu hiện của Lạp Mạc Nhĩ lúc này cũng không tệ

Liễu Phán Nhi ngẫm nghĩ một hồi: "Thế ngươi phải bảo trọng đấy. Nếu Đại Chu giành được thành Bắc Vân, chứng tỏ ngươi không hề lừa ta, cũng không lợi dụng thân phận của ta. Lúc ấy ta sẽ phụng dưỡng ngươi lúc già yếu."

Nghe điều này, Lạp Mạc Nhĩ hơi bất ngờ: "Ngươi sẵn lòng nhận lại ta?"

Liễu Phán Nhi cười cười: "Ngươi không lừa ta, vậy thì dù ta có phải là con gái của ngươi hay không, thì người vẫn có tấm lòng nhận lại hài tử. Vậy thì ta cũng không thể không quan tâm đến ngươi." Lạp Mạc Nhĩ rơm rớm nước mắt, mỉm cười: "Ngươi với mẫu thân ngươi rất giống nhau, đều là người vô cùng lương thiện." Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Cũng không phải lương thiện gì, mà là ta nghĩ rằng suốt những năm qua, ngươi vẫn luôn nhớ về thê nhi của mình. Chắc hẳn ngươi một người trượng phu rốt, một người phụ thân tốt, so với Từ Gia Thịnh thì ngươi mạnh hơn nhiều."

Nghe lời khen của nữ nhi, Lạp Mạc Nhĩ lắc đầu: "Ta nào được như vậy, ta không bảo vệ được các nàng!"

Liễu Phán Nhi an ủi: "Thắng làm vua thua làm giặc, trước kia ngươi ở bên ngoài mang binh đi đánh giặc, mở mang bờ cõi cho Bắc Nhung. Nhưng lại gặp lúc phụ vương qua đời, những người khác đều lo tranh giành ngôi vị, còn ngươi lại ở bên ngoài kiếm công lập nghiệp."

"Thực ra ngươi cũng muốn quay về, nhưng đã quá muộn rồi. Lúc Lạp Đồ Nhĩ lên ngôi, hắn ta đã rất kiêng kị năng lực của ngươi, vì thể hắn ta mới đuổi cùng g.i.ế.c tận ngươi cho bằng được." Nghe Liễu Phán Nhi kể về những thời khắc đau buồn trong quá khứ, Lạp Mạc Nhĩ gật đầu: "Đúng vậy, chính những thù hận này là thứ duy nhất giúp ta chống đỡ trong suốt những năm qua." "Nếu ngày xưa Lạp Đồ Nhĩ không đuổi cùng g.i.ế.c tận ta, không tổn hại đến người thân của ta thì sau khi hắn ta lên ngôi, ta sẽ không sẽ phản bội Bắc Nhung, cũng sẽ không lợi dụng cơ hội này để trả thù bọn họ." "Vì thế, các ngươi không cần lo lắng về lòng thành ta, Lạp Đồ Nhĩ và nhi tử của hắn ta chưa c.h.ế.t thì ta sẽ không bao giờ dừng tay, đây là mối thù quyết không đội trời chung.” Nghe những lời của Lạp Mạc Nhĩ, mọi người đều bị sự phẩn nộ và hận thù của ông ta làm cho cảm động một hồi

Bây giờ Lạp Mạc Nhĩ đã gặp được Liễu Phán Nhi, không còn bất kỳ vướng bận nào nữa, vì vậy ông ta đã có thể thẳng tay mà trả thù

Đồng thời chuyện này cũng khiến Cửu công chúa và Triệu tướng quân cũng nhớ đến một đạo lý, đó là đuổi cùng g.i.ế.c tận chắc chắn có thể nhổ cỏ tận gốc

Chém không hết, g.i.ế.c không được, những người thế này sống chỉ để trả thù, chắc chắn sẽ để lại hậu hoạn

Sau khi nhận được cam đoan của Lạp Mạc Nhĩ, Triệu tướng quân vừa mới trở về đã bắt đầu sắp xếp mọi thứ

Lý Nguyên Thanh cũng đã bắt tổng động viên đại quân, chuẩn bị tác chiến

Liễu Phán Nhi giúp Lý Nguyên Thanh sắp xếp hành lý: "Phu quân, trên dọc đường, chàng nhớ phải bảo trọng."

Lý Nguyên Thanh cười: "Bộ giáp vàng trên người có thể bảo vệ ta, ma lần này cũng khá đặc thù, nên tấn công vào ban đêm sẽ hiệu quả hơn."

Mặc dù Lý Nguyên Thanh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Liễu Phán Nhi vẫn thấy lo lắng

Lúc phụ thân ra trận, Lý Đại Bảo dẫn theo đệ đệ và muội muội đến tiễn phụ thân Đột nhiên cậu nảy ra một ý, Lý Đại Bảo chạy đến trước mặt phụ thân: "Phụ thân, đầu thạch cơ có thể ném đá, vậy thì có thể ném than tổ ong nung được không?" "Nếu ném đá có thể làm người bị thương hoặc phá hủy đồ vật, nhưng nếu không ném trúng thì cũng không có tác dụng gì. Nhưng than nung sẽ tạo ra lửa, sau khi ném đi, dù không trúng, trong thời gian ngắn cũng không thể tắt được."

"Mà chúng sẽ vỡ vụn ra rồi rơi xuống đất, mang theo tia lửa, nếu không tắt ngay được, cũng có thể gây ra khó khăn lớn cho địch."

DTV

Lý Nguyên Thanh nghe thấy vậy, mắt sáng lên, vỗ vỗ đầu Lý Đại Bảo: "Đứa nhỏ này, đầu óc thật là thông minh. Phụ thân sẽ nhớ kỹ, ta đi rôi, nhà giao cho con và mẫu thân con đấy."

Lý Đại Bảo vội vàng vỗ ngực: "Phụ thân, ngươi hãy yên tâm đi. Con sẽ nhanh chóng chế tạo ra thật nhiều thủy nê, xây dựng một con đường từ thành Thương tới thành Bắc Vân."

"Sau đó sẽ xây một con đường từ thành Thương tới kinh thành, đến lúc đó việc di chuyển đến phương Bắc sẽ rút ngắn được rất nhiều thời gian."

Lý Nguyên Thanh khen ngợi: "Tốt!"

Lý Nguyên Thanh lên ngựa, quay đầu nhìn về phía thê tử và hài tử ở đằng sau, vẫy tay

"Chờ ta trở vê!"

Liễu Phán Nhi cũng vẫy tay: "Ta và hài tử đều đang chờ chàng trở về."

Sau khi Lý Nguyên Thanh rời đi, Liễu Phán Nhi cảm thấy vô cùng nhàm chán, may là còn có hài tử ở bên cạnh, với mấy việc ngoài đồng trong xưởng để làm Chiến bào từ chiến trường được gửi đến chỗ Triệu tướng quân một loạt, còn kèm một vài lá thư nhà

Thấy những lá thư này, Liễu Phán Nhi mới có thể an tâm hơn chút

Thời gian trôi rất nhanh, mới đó đã đến mùa thu

Lá cây bắt đầu trở vàng rồi khô héo, đủng đỉnh rơi từ trên cây xuống, phủ đầy mặt đất

Cả cánh đồng mà Liễu Phán Nhi trồng tiểu mạch đã nhuộm một màu vàng óng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.