Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 698: Thể Hiện



"Ban ngày anh ay làm việc vô cùng bận rộn, rất vất vả, tôi cũng không muốn anh ấy lo lắng nhiều." Nghe vậy, Liễu Phán Nhi mím môi cười nói: "Chẳng qua mấy tháng nữa là có thể thả lỏng rồi." Nữ tử quý tộc mang thai rất khó khăn, sau khi sinh con có ma ma cùng nha hoàn v.ú em chăm sóc, đối với sản phụ mà nói ngược lại càng thêm thoải mái. Bởi vì không cần tự mình cho con bú, cho nên dáng người khôi phục cũng rất nhanh. Cửu công chúa gật đầu một cái: "Sau khi sinh đứa bé xong, Phán Nhi tỷ tỷ nhất định phải đi dạo với ta nhiều hơn một chút đấy." Lý Dung cười cười: "Đến lúc đó nhìn đứa bé ngày ngày lớn lên, người lại không rời xa được nó, hận không thể ở nhà cả ngày đấy chứ!"

"Chờ đến lúc đứa bé lớn hơn một chút được ra ngoài rồi thì ngươi sẽ muốn ngày nào cũng ra ngoài chơi thôi. Xem Cát Tường muội muội nhà ta đi, ngày nào cũng ra ngoài chơi, nếu một ngày không được đi thì nàng ấy ở nhà sẽ thấy cáu kỉnh đấy."

Cửu công chúa cười ha ha, nhìn sang Lý Vi đang ăn điêm tâm: "Rõ ràng là do Cát Tường rất dễ thương nên mẫu thân ngươi mới dẫn theo suốt."

Lý Vi nghe người khác nói chuyện nên bèn vội vàng gật đầu bảo: "Đúng thế, ta là kẻ hèn mọn thế đấy."

Chúng nhân nghe thấy câu nói khoe khoang của Lý Vi, bèn nhao nhao cười ha ha.

Ra khỏi phòng của Cửu công chúa, Liễu Phán Nhi dẫn con gái đi trên đường, dù không mua gì thì cũng đi ngắm nghía một lát.

Lý Đại Bảo phụ trách sửa đường nên hay đi sớm về khuya.

Lý Tiểu Bảo lập chí muốn trở thành Trạng nguyên nên bây giờ đi học cực kỳ nghiêm túc.

Mọi người ai cũng ra ngoài đi chơi nhưng cậu nhóc thì lại ở nhà ra sức học cùng thây.

Mặc dù đang là mùa hè nhưng sau giờ Ngọ tiết trời cũng mát mẻ hơn nhiều rồi. Liễu Phán Nhi mua mấy bát đá bào mang về, cho người đưa hai phần đến chỗ Lý Tiểu Bảo và lão sư, còn thừa lại thì để cho Lý Nguyên Thanh và Lý Đại Bảo.

Lúc ăn cơm tối, Báo Tử cam xấp thư thật dày đưa sang: "Phu nhân, bên trấn Cát Tường có tin tức.

Mọi người vốn đang không có tinh thần gì, sau khi nghe thấy thế bèn lập tức đứng lên: "Tin tức sao? Đúng rồi, người đưa tin đâu?”

Báo Tử trả lời: "Người đưa tin đã đưa dẫn đi ăn cơm rồi, sau khi rửa mặt thay y phục sạch sẽ xong sẽ sai người dẫn đến thỉnh an phu nhân tiểu thư và các thiếu gia."

Liễu Phán Nhi nhận thư, bên trên là thư của Tiểu Hoa tỷ tỷ, nàng mở ra đọc kỹ rồi nở nụ cười trên môi.

"Trong thư Tiểu Hoa tỷ tỷ bảo trong thôn thu hoạch rất tốt, việc trị an cũng cực kỳ ổn định, đang chuẩn bị của hồi môn các thứ cho A Phương và A Lệ..."

Đọc xong phong thư này, Liễu Phán Nhi đưa thư cho Lý Lệ, nàng ấy bắt đầu nhìn bức thư dán kỹ một lát, là Lý Phương.

Bảo là mẹ chồng của nhà buôn bán tơ lụa có tiền đồ đã đến nhà chào hỏi Đường nương tử.

Mặc dù đơn giản nhưng lại rất chân thành.

Sau đó là thư của thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa nói về tình hình trong thôn, bảo bọn họ không cần lo lắng.

Tại học đường trong thôn, năm nay có người tham gia khoa cử, lại còn là đồng sinh thi đậu, là chuyện đại hỉ.

Đây là cháu trái nhà Lý Tam gia gia, cực kỳ thông minh. Bây giờ trên dưới khắp thôn đang đốc thúc con cái nhà mình đi học cho giỏi.

Mặt khác, trong thôn còn có một thanh niên muốn ra ngoài thử vận may, còn hỏi xem có được không nữa?

Lý Anh Nương cũng viết thư, kể về tình hình của Chu gia, Lý Anh Nương mang thai, hạ sinh một người con trai. Cuối cùng còn viết thêm một câu tất cả đều ổn.

Liễu Phán Nhi hiểu ý tứ của câu cuối cùng, cũng như hiểu ý tốt của Lý Anh Nương và Chu gia.

Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong Liễu Phán Nhi viết thơ cho người thân bằng hữu. Bọn nhỏ cũng viết thư cho bằng hữu của mình để giãi bày những nhớ nhung.

Lý Đại Bảo thấy cũng có thư cho mình nên lập tức hồi âm cho tiểu bằng hữu. "Đại Bảo, đường từ Tang Thành đến thành Tây Bắc khi nào mới sửa xong?" Liễu Phán Nhi hỏi, sửa đường xong rồi thì lui tới sẽ thuận tiện hơn. Lý Đại Bảo trả lời: "Còn một tháng nữa, cũng may phương Bắc ít mưa nên mặt đường được làm rất nhanh chóng. Số tù binh của thành Bắc Vân đủ để sửa đường." "Bây giờ nơi nào cũng có nhiều dân phu hơn, sửa đường từ Tang Thành đến kinh thành đã có đủ lao dịch, chỉ cần đủ xi măng cát đá, đợi chúng cứng lại rồi thì sẽ sửa sang xong đường xi măng từ Tang Thành đến kinh thành." Hơn ngàn dặm đường, theo khu vực được phân chia thì mỗi người phụ trách một đoạn, sau cùng triều đình sẽ giám sát. Chính vi vậy nên mới có thể phát động mấy chục ngàn, thậm chí một trăm nghìn tráng niên nam nhân cùng sửa đường. "Vậy các con có đủ xi măng chưa?" Liễu Phán Nhi hỏi: "Có khó khăn gì không?"

Lý Đại Bảo lắc đầu: "Trước đó có chút khó khăn nhưng bây giờ triều đình cực kỳ để tâm chuyện này, hơn nữa các nhân vật lớn đều đang giải quyết chuyện này."

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, sau đó nhắc nhở: "Lúc trộn xi măng với dỡ bốc xi măng nhất định phải bảo hộ đàng hoàng, bằng không hít mấy thứ bụi bặm này vào phổi thì sẽ bị bệnh đấy."

Lý Đại Bảo đồng ý: "Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ để ý, yêu cầu thật nghiêm khắc, hơn nữa lần đầu con tấu chương lên bệ hạ cũng nói nhất định phải coi trọng chuyện này."

Điều nên nói cũng đã nói rồi, nghiêm khắc một chút thì có lẽ sẽ có nhiêu người được bảo hộ hơn.

Nếu nới lỏng một chút thì sẽ có người bắt đầu bất cẩn, không chịu trách nhiệm với tính mạng của mình.

Lý Nguyên Thanh tháng nào cũng về hai lần, mỗi lần về là được ba ngày.

Có mấy lần Liễu Phán Nhi muốn đi thành Bắc Vân nhưng Lý Nguyên Thanh cũng không cho phép.

"Mặc dù thành Bắc Vân chịu sự thống trị của Đại Chu nhưng không phải người nào ở thành Bắc Vân cũng chịu an phận, lỡ như có người ủ mưu, các nàng gặp chuyện ngoài ý muốn thì ta không yên lòng được."

Liễu Phán Nhi thấy Lý Nguyên Thanh nghiêm khắc từ chối nên cũng không cưỡng cầu nữa: "Nếu không phải tin vào nhân phẩm của chàng thì ta còn hoài nghỉ liệu chàng có tiểu tình nhân ở thành Bắc Vân không nữa đấy?"

Lý Nguyên Thanh nghe nói như thế nên hơi ảo não bảo: "Ngày nào ta cũng bận đến choáng đầu, nào có thời gian tìm tiểu tình nhân chứ?” "Hơn nữa, không phải ta đã thỏa mãn nàng rồi sao? Cống hiến ra số con cháu thế này, số lượng này đủ để thể hiện sự trung trinh bất khuất của ta nhỉ?"

Liễu Phán Nhi nghe thấy Lý Nguyên Thanh nói đến mấy chuyện hổ lang chỉ tử này, nàng nhất thời đỏ mặt nhưng miệng vẫn còn tranh cãi: "Không thấy!"

DTV

Lý Nguyên Thanh trực tiếp trở mình, đặt Liễu Phán Nhi trên người mình, hầm hừ nói: "Xem ra ta chưa đủ mạnh mẽ nên mới để nàng còn sức nói ra nói vào." "Nàng ấy thành công chọc được ta rồi, lát nữa ta sẽ khiến nàng phải cầu xin tha thứ, mà có cầu xin ta cũng không bỏ qua cho nàng đâu."

Liễu Phán Nhi bị chọc cười ha ha vì giọng điệu của Lý Nguyên Thanh, nàng cực kỳ khiêu khích nhìn sang Lý Nguyên Thanh đáp: "Ai sợ ai

Lý Nguyên Thanh dùng sức hôn lấy nàng, hai tay dùng sức mạnh mẽ khiến Liễu Phán Nhi nhộn nhạo. Lại là một đêm hoan lạc.

Lần nào Lý Nguyên Thanh trở lại cũng sẽ nghỉ ngơi một ngày, sau đó sẽ tán gẫu với Triệu đại tướng quân và Cố Thiệu, hoàn thành sắp xếp công việc.

Có Tang Thành, có thành Bắc Vân, nơi nào cũng có chút thế lực của Đại Chu. Chớp mắt cái đã đến Trung thu, Lý Nguyên Thanh lại về lần nữa để đoàn tụ với người nha.

Qua Trung Thu, cuối tháng tám, cuối cùng Cửu công chúa cũng có tin.

Lúc sáng sớm, Cố Thiệu ở nhà, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Cửu công chúa vang lên: “Công chúa, nàng sao vậy?"

Cửu công chúa bụng: "Ta đau bụng, chắc sắp sinh rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.