Sau khi kiểm tra trong phòng sinh, bà đỡ chắc chắn được rồi mới nói với Cửu công chúa rằng: "Công chúa được rồi, hít thở dùng sức theo khẩu hiệu của ta."
Liễu Phán Nhi cầm tay Cửu công chúa:
"Muội muội đừng sợ, đứa trẻ sẽ mau ra thôi."
Cửu công chúa vốn đã đau đến độ váng đầu, bỗng nghe được tiếng của Liễu Phán Nhi và bà đỡ thì lập tức dùng sức.
Cuối cùng, không lâu sau, dưới nỗi đau đớn khôn tả, đứa bé chào đời.
"Oe oe" Tiếng khóc to rõ cho thấy đây là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Bà đỡ cắt cuống rốn, cẩn thận rửa sạch kiểm tra rồi giao cho Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi bọc đứa bé trong tã, nói với Cửu công chúa: "Công chúa, là một tiểu tử, người có con trai." Nha hoàn chạy ra ngoài báo với Cố Thiệu: "Phò mã, công chúa sinh, sinh một tiểu công tử."
Bà đỡ rửa ráy cho công chúa, thái y tới bắt mạch cho công chúa: "Công chúa vẫn rất khỏe mạnh, không cần lo lắng."
Bên ngoài, Cố Thiệu không đợi nổi nữa nên xông vào ngồi cạnh Cửu công chúa: "Công chúa, vất vả cho nàng rồi, cảm ơn nàng.
Cửu công chúa đã lau mồ hôi, sửa sang lại tóc, lúc này sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi rã rời: "Ta muốn sinh con cho chàng."
"Cố đại nhân, ngài ra ngoài xem đứa bé đi, để Cửu công chúa nghỉ ngơi, nàng mệt lắm rồi."
Cố Thiệu nghe Liễu Phán Nhi nhắc nhở, khẽ sờ mặt Cửu công chúa: "Công chúa, nàng nghỉ ngơi cho tốt."
Cửu công chúa nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Cố Thiệu nhìn thấy đứa bé ở bên ngoài, nhẹ ôm tã lót lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trông chả có chỗ nào đẹp nhưng không hiểu sao hắn ta lại rất thích. Liễu Phán Nhi khen: "Tiểu tử mập sáu cân chín lạng, bảnh bao lắm, tương lai cũng sẽ tài giỏi giống Cố đại nhân."
Cố Thiệu cười: "Đa tạ cát ngôn của Đức Thụy phu nhân. Bà nội nếu biết chắc chắn sẽ rất vui."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Lão phu nhân lâu nay có chấp niệm muốn ôm chắt trai, giờ rốt cuộc cũng thành hiện thực. Nếu không phải vì sức khỏe không cho phép thì, lão nhân gia đã đến đây từ lâu rồi."
Cố Thiệu gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, ban đầu bà nội biết tin công chúa mang thai, vốn đã muốn tới rồi, nhưng lại ngã bệnh."
"Bây giờ ta lại sợ bà ấy tới thật, sức khỏe không chống nổi. Lát nữa ta phải viết thư báo cho lão nhân gia biết."
Đang nói thì người hầu đi lên: "Pho mã, Đức Thụy phu nhân, Lý đại tướng quân, mời dùng điểm tâm."
Bấy giờ mọi người mới thấy đói.
Cố Thiệu sực nhớ Cửu công chúa còn chưa ăn gì: "Canh gà chuẩn bị cho công chúa đã xong chưa?”
"Đã làm xong, nô tỳ bưng sang cho công chúa ngay để công chúa ăn lót dạ." Nhạc Mai đáp: “Đức Thụy phu nhân, chiêu đãi không chu đáo, xin thứ lỗi."
Liễu Phán Nhi khách sáo: "Không phải người ngoài, đừng khách sáo, chăm sóc tốt cho công chúa và đứa nhỏ là được." "Vâng!" Nhạc Mai đáp.
Ba người đến nhà ăn dùng bữa, Lý Nguyên Thanh chúc mừng Cố Thiệu: "Chúc mừng Cố đại nhân có được quý tử”
Cố Thiệu chắp tay: "Cùng vui cùng vui."
Lý Nguyên Thanh cười: "Chờ đứa nhỏ đầy tháng, nhất định sẽ đến chỗ Cố đại nhân uống rượu."
Cố Thiệu cười không thấy mắt đâu: "Được, đến lúc đó mấy nhà tụ tập, mở tiệc đơn giản mừng đầy tháng thằng bé." Ăn sáng xong, Liễu Phán Nhi không đi ngay, để Lý Nguyên Thanh về nhà chăm sắp nhỏ trước.
Liễu Phán Nhi giúp trông trẻ, thỉnh thoảng còn đến thăm Cửu công chúa. Sau một lúc chợp mắt, Cửu công chúa lấy lại được chút sức lực, ăn canh gà mì sợi xong, sắc mặt nàng ấy hơi hồng hào trở lại.
Cửu công chúa cầm tay Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi tỷ tỷ, cảm ơn tỷ. Có tỷ bên cạnh, ta vô cùng yên tâm."
Liễu Phán Nhi cười: "Ở thành Tang bên này, ta và muội có quan hệ tốt nhất. Người nhà của muội không ở bên, sinh con lại là thời điểm nữ nhân yếu đuối nhất, ta đương nhiên phải ở bên cạnh muội."
Cửu công chúa ấm áp trong lòng: "Nhưng ta vẫn phải cảm ơn tỷ tỷ."
Ánh mắt Cửu công chúa rơi vào tã lót bên cạnh, dịu dàng nhìn đứa bé.
"Không ngờ ta cũng được làm mẫu thân, có con với phu quân."
"Bà nội tuổi tác đã cao, chăm lo cho phu quân nhiều năm như vậy."
"Lúc trước ta luôn muốn mau chóng mang thai, chỉ mong giúp lão nhân gia đạt thành nguyện vọng.ˆ
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Lão phu nhân đương nhiên hài lòng, lão nhân gia nhiều lân khen ngợi muội ở trước mặt ta."
Cửu công chúa cười: "Đến tuổi của bà ngoại, trải qua nhiều chuyện như vậy, chuyện tốt chuyện xấu, bà ấy đều có thể thong dong mà đối mặt."
"Ta lấy thân phận công chúa gả đến Cố gia, luôn được chiêu chuộng, tự do không gò bó." "Co với những công chúa hoàng thất ga vào đại tộc cao quý khác, người Cố gia đơn giản, ta coi như hưởng phúc."
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Chủ yếu là Cố đại nhân và Cố lão phu nhân biết đúng sai phải trái, còn hiểu lấy đại cục làm trọng."
Cửu công chúa hé miệng cười: "Đúng vậy, phu quân của ta là tốt nhất!"
Lần này Liễu Phán Nhi không vui: "Trong mắt muội, Cố đại nhân đương nhiên là tốt nhất, nhưng trong mắt ta, phu quân của ta mới là tốt nhất."
Cửu công chúa cười, nàng ấy học được rất nhiều thứ từ Liễu Phán Nhi.
Nhất là đạo vợ chồng, chính nhờ Liễu Phán Nhi khuyên bảo, quan hệ giữa nàng ấy và Cố Thiệu mới càng thêm thân mật và ngọt ngào.
"Sáng sớm đã gọi tỷ đến đây, chắc tỷ còn chưa đây giấc và mệt lắm phải không. Bây giờ ta khỏe hơn rồi, có nhiều người chiếu cố, tỷ mau về đi." Liễu Phán Nhi gật đầu: "Vậy muội bảo trọng, ngày mai ta lại tới thăm muội."
Liễu Phán Nhi thấy mọi chuyện đều được an bài thỏa đáng, lúc này mới yên tâm rời đi.
Về đến nhà, đám trẻ nghe nói Cửu công chúa sinh được một tiểu công tử thì đều vui thay Cửu công chúa, hơn nữa còn chuẩn bị lễ vật cho đệ đệ.
Ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi dẫn các con đi thăm Cửu công chúa.
Để không quấy ray Cửu công chúa nghỉ ngơi, nàng nói mấy câu, xem em bé rồi dắt đám trẻ rời đi.
Ngày nào cũng thế.
DTV
Mãi đến ngày thứ sáu sau khi đứa bé chào đời, mấy chiếc xe ngựa lớn và đại đội nhân mã mới đến thành Tang.
Không chỉ có Cố lão phu nhân tới, ngay cả Lệ thái phi cũng tới.
Sau khi biết nữ nhi mang thai, Lệ thái phi không an tâm nổi, đứng ngồi không yên. Rốt cục nhịn không được mở miệng thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương đến thành Tang thăm nữ nhi.
Cố phu nhân cũng muốn tới, bà vừa khỏi bệnh đã sửa soạn lên đường, vừa lúc đi cùng Lệ thái phi.
Theo dự tính của họ, hẳn có thể đến nơi trước khi nữ nhi lâm bồn, không ngờ Cửu công chúa lại sinh sớm, đứa bé đã chào đời.
Biết được tin có chắt trai, Cố lão phu nhân sung sướng vô cùng, lập tức sai người mang bài vị lão thái gia lên, báo cho lão thái gia và liệt tổ liệt tông, Cố gia có hậu.
Lệ thái phi ở bên cạnh nữ nhi, nhìn cháu ngoại trai, cảm thấy mỹ mãn, duỗi tay xoa đầu nữ nhi, dịu dàng nói: "Ngươi có phúc khí, bây giờ vợ chồng hòa thuận, còn sinh con đẻ cái, mẫu phi coi như yên tâm rồi." Sức khỏe Cửu công chúa khôi phục rất nhanh, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều: "Mau phi, đa tạ người và hoàng huynh tìm cho ta một phu quân tốt, người Cố gia đơn giản, cuộc sống của ta rất thoải mái." Lệ thái phi cười: Đây là ngươi tự mình tìm, mẫu phi không dám kể công. Giờ thấy ngươi hạnh phúc, mẫu phi không còn vướng bận gì nữa.”
Cửu công chúa cười: "Sao có thể không vướng bận gì chứ? Hiện tại ta có con trai, ta còn muốn sinh con gái, sinh thêm mấy đứa nữa, sau này còn phải phiên người đỡ đần hộ đấy."
Nghe vậy, Lệ thái phi lại hưng phấn trở lại: "Được, mẫu phi sẽ sống thật lâu, chăm sóc ngươi và sắp nhỏ."
"Lần này tới đây, bệ hạ nói để ta bầu bạn với ngươi. Đợi Cố Thiệu làm xong chuyện bên này rồi về chung luôn."
Cửu công chúa đương nhiên rất vui: "Hoàng huynh tốt quá. Thời tiết bên này hơi khô hanh, nhưng có thái y kê thuốc điều trị, hẳn sẽ dễ chịu hơn. Ta ở cữ, không hiếu kính bà nội được, mẫu phi, người giúp trông nom bà ngoại nhé để tránh lão nhân gia mệt."