Mọi người đều sửng sốt khi nghe lời bà cụ Ngô nói: "Nương, không đến mức đó chứ?"
Bà cụ Ngô trừng mắt: "Sao lại không đến mức đó? Nhà chồng hai em gái của ngươi chẳng khác gì chúng ta của trước kia là bao, người nhiều đất ít, cả năm ăn không đủ no."
"Giờ cuộc sống thoải mái hơn rồi, không tới mới là đồ ngốc. Hai bà già cổ hủ đó sẽ cảm thấy bị hạ nhục nếu chường mặt qua đây, họ không muốn sống tốt nhưng ta còn muốn cho con gái của ta sống tốt mà."
"Lúc vê cứ nói với hai muội muội của ngươi như vậy, nếu không sống tốt, sau này ta cũng mặc kệ chúng, sống hay c.h.ế.t là chuyện của chúng. Dù sao sau này chúng ta không về quê nữa."
Ngô Đại Tráng, Ngô Nhị Tráng gật đầu lia lia: "Nương, nương yên tâm, tụi con nhất định sẽ mang hai muội muội về." Tình huống như vậy xảy ra ở rất nhiều gia đình, sau khi thu hoạch vụ thu kết thúc, rỗi rãi không làm gì thường về quê dẫn thân thích tới nhà chơi.
Không chỉ để thân thích có được đất đai ở đây mà họ còn được nhận thù lao, mỗi người nhận thưởng một lượng bạc.
Củ cải đường nhà Ngô Tam Tráng phải mất ba ngày mới thu hoạch xong, bán sạch lời trên trăm lượng bạc.
Không chỉ vậy, còn thu hoạch được nhiều lá củ cải đường làm thức ăn.
Tiếp theo là thu hoạch ngô và khoai tây. Bán khoai lớn, khoai nhỏ thì giữ lại cất dưới hầm ăn dần.
Cuối cùng là thu hoạch lúa mì.
Ông cụ Ngô lo lắng, tổng cộng có 300 mẫu đất, mọi người trong nhà đều xuống ruộng, không biết khi nào mới thu xong? Đúng lúc này, Ngô Tam Tráng mua về mấy cái máy thu hoạch lúa mì, đẩy, xoay cái đĩa tròn phía trên là có thể kích hoạt hơn mười con d.a.o phía dưới là cắt được lúa mì.
Một người một ngày có thể cắt hơn mười mẫu đất, hiệu suất hơn nhiều.
Ba người đẩy máy, những người khác ở sau cột lại rồi dọn ra một sân đập lúa ở ngay trên ruộng.
Ông cụ Ngô và hai cháu trai chịu trách nhiệm đập lúa, những người khác cắt và bó lúa.
Cái máy này dùng tốt lắm nên giá cũng đắt nhưng mọi người gần đây vừa bán củ cải đường, tiên rung rinh trong túi, tranh nhau đi mua nông cụ thu hoạch lúa mì. Người một nhà lại bận rộn, làm việc suốt hai mươi ngày, cuối cùng cũng thu hoạch xong tất cả lúa mì.
Mỗi mẫu sản lượng chừng năm trăm cân, nhiều đất nên lương thực thu được cũng nhiều khiến ông cụ Ngô hơi phiền não. Lương thực trong nhà ăn mãi không hết, lại còn thấy phiền vì gặt thêm nhiều quá. Đây đúng là một gánh nặng ngọt ngào. Đúng lúc này, quan phủ bắt đầu thu mua lương thực.
Năm văn tiên một cân.
Còn chờ gì nữa, bán lương thực đi!
Dù điểm thu mua rải rác khắp nơi nhưng người xếp hàng cũng dài ngoän.
Ngũ cốc thu mua năm nay hoàn toàn đủ cho phương Bắc sử dụng, lượng lớn ngũ cốc như vậy liên tục được vận chuyển đến thành Bắc Vân.
Thành Bắc Vân giao thương với người Bắc Nhung, dùng lương thực và muối ăn để đổi lấy ngựa bò dê.
Con đường xi măng mới được sửa xong phát huy vai trò quan trọng trong thời điểm này. Không chỉ thuận tiện khi đi lại mà còn vì mặt đường không thấm nước, chống cháy nên tốc độ được cải thiện rất nhiều.
Ngay cả trong những ngày mưa, miễn là chống thấm nước và chống ẩm tốt thì hành trình sẽ không bị trì hoãn.
Toàn bộ vụ thu hoạch mùa thu kéo dài trong một tháng, bón phân đất canh tác và trông hạt cải dầu đã được ươm giống. Đợi đến khi cây cải dầu trưởng thành khỏe mạnh thì lịch trình bận rộn năm nay coi như kết thúc.
Nhiều người đến quan phủ xin giấy phép đi đường, sửa soạn về quê dẫn người nhà sang đây.
Đối với phương Bắc mà nói, đất rộng của nhiều nhưng dân số thưa thớt chẳng bao nhiêu.
Chính sách này vẫn đang tiếp tục.
Ngô Đại Tráng, Ngô Nhị Tráng và những người khác của thôn Ngô gia, một hàng mấy chục tráng đinh, kết bạn mà đi.
Có rất nhiều đội ngũ như vậy, xem như áo gấm về quê.
Họ phát hiện lúc đi là đường đất bình thường, nhưng khi về lại thấy đường xi măng phẳng phiu, đến xe bò của họ cũng đi với tốc độ nhanh hơn nhiều.
Trước khi gió đông kéo đến, người ta bắt đầu xây nhà.
DTV
Những vật liệu cả hè này lục đục chuẩn bị được đưa vào sử dụng, có tiên xây nhà ngói, tranh thủ hoàn công trước khi kết băng.
Cố Thiệu nhìn số liệu thống kê trước mặt, dù đã dự đoán trước nhưng trong mắt vẫn tràn ngập khiếp sợ.
Chỉ trong thời gian một năm, thành Tang và thành Bắc Vân hoàn toàn đổi mới, đất đai xung quanh được khai khẩn, lương thực thu hoạch nhiều vô số kể.
Chỉ trong ba năm nữa, các khu vực xung quanh thành Bắc Vân sẽ hoàn toàn ổn định trở lại.
Bây giờ Cố Thiệu càng thêm bội phục Lý Nguyên Thanh và phu nhân Đức Thụy. Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã hai năm nữa.
Sau khi thu hút cư dân và phục hồi, nhân khẩu phương bắc đã lên tới một triệu người, khai khẩn vô số đất đai, bình quân mỗi người mười mẫu đất, nhanh chóng giúp người dân nơi đây có cuộc sống tốt đẹp.
Ba năm nay, Bắc Nhung nội loạn, tranh đấu không ngừng.
Đại hoàng tử vì năng lực tâm thường, lại còn bảo thủ nên kiên trì được ba năm thì bị Tứ vương tử nắm giữ kim ấn đánh bại, trở thành tù nhân.
Cuối cùng, khi Tứ hoàng tử lên ngôi, việc đầu tiên hắn ta làm là trình quốc thư giao hảo với Đại Chu, phạm vi buôn báo giao thương càng rộng hơn.
Tứ vương tử sở dĩ có thể chống được nhiều năm như vậy, hơn nữa còn giành được thắng lợi, đều nhờ có Đại Chu tiếp sức sau lưng.
Tứ hoàng tử có dê bò, có thể trao đổi lương thực, vải vóc, dược liệu,...
Tứ hoàng tử cũng biết nguồn lực hiện tại của Bắc Nhung bị tiêu hao quá nhiều, căn bản không đủ phân cao thấp với Đại Chu, thậm chí còn kém hơn khu vực phía Bắc của Đại Chu.
Bởi vậy hai nước giao hảo, nghỉ ngơi phục hồi mới là chuyện quan trọng nhất.
Sau khi thành Bắc Vân ổn định, cũng là lúc Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh rời khỏi thành Tang và thành Bắc Vân.
Tiếng vó ngựa "lộc cộc lộc cộc" vang lên rõ ràng, từ xa đến gần.
Sau khi đến Tang thành, họ lần lượt dừng lại trước cửa Cố tổng đốc và phủ Lý Đại Đô Thống.
Lương Bảo đích thân tuyên đọc thánh chỉ, khẳng định công lao của Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh, hai người song song vào nội các. Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu đều được thăng quan, trở thành quan nhất phẩm, quyền lực trải rộng.
Trước kia chỉ quản lý quân quyền chính quyền địa phương nào đó của Đại Chu, sau khi trở lại kinh thành, họ sẽ quản lý toàn bộ binh vụ và chính vụ của Đại Chu. Đây là trọng trách và sự tin tưởng to lớn của Chu Bình đế đối với Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh.
Lương Bảo tới phủ Đại Đô Thống, vừa đọc xong thánh chỉ, Lý Nam đã chạy vọt tới: "Nghĩa phụt"
Lương Bảo nhìn thấy Lý Nam duyên dáng yêu kiêu, càng thêm vui mừng: "A Nam, ba năm không gặp, ngươi đã cao vậy rồi!" Lý Nam cười ha hả: "Đa tạ nghĩa phụ! Ba năm không gặp nghĩa phụ, phong thái vẫn như cũ!"
Lương Bảo cười lắc đầu: "Già rồi!"
Lý Nam lắc đầu phản bác: "Già chỗ nào chứ! Mau vào trong đi, nghĩa phụ, người đói bụng chưa?” Lương Bảo cười nói: "Bây giờ còn chưa đói bụng, đến giờ cơm chúng ta cùng đi ăn."
Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi gọi Lương công công: "Lương công công vất vả rồi!"
Lương Bảo cười nói: "Nghĩa vụ mà, vất vả gì đâu. Chúc mừng Lý đại tướng quân, chúc mừng Đức Thụy phu nhân!"
Hiện tại Đức Thụy phu nhân đã là nhất phẩm cáo mệnh, dựa theo tốc độ này, về sau tất nhiên sẽ trở thành siêu nhất phẩm cáo mệnh.
Liễu Phán Nhi cười nói: "Lần này lên đường, đi suốt ba năm. Thật sự vô cùng tưởng niệm thân bằng bạn cũ."
Lương Bảo cười nói: "Vậy nên bệ hạ đặc biệt dặn dò, đợi sau khi Lý Đại tướng quân và Đức Thụy phu nhân quay về kinh diện thánh sẽ có một kỳ nghỉ ba tháng."