Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 703: Vạn Dân Đưa Tiễn



Liễu Phán Nhi nghe thế, ánh mắt sáng

lên: "Thật tốt quá, vừa lúc có thể quay về

trấn Cát Tường nhìn xem. Chúng ta có kỳ

nghỉ, vậy Cố đại nhân và Cửu công chúa

có có không?”

Lương Bảo trả lời: "Đương nhiên là có,

vừa lúc mọi người có thể cùng đồng hành

trên đường.

Chuyện này không chỉ có Liễu Phán Nhi

hay Lý Nguyên Thanh vui mừng, mà ngay

cả Cửu công chúa và Cố Thiệu cũng vô

cùng vui vẻ.

Lương Bảo ở bên cạnh nghỉ ngơi và hồi

phục một ngày, đi dạo khắp nơi, tuần tra

dân tình thay bệ hạ, năm ngày sau, lại đi

thành Bắc Vân.

Bệ hạ phái người tới, tiếp nhận công việc

của Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu.

Trải qua một tháng giao nhận, tất cả sự

tình đã được chuyển giao xong. Một nhà Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh, và cả một nhà Cửu công chúa, Cố Thiệu, đồng loạt khởi hành về kinh.

Trên đường, Cố lão phu nhân tìm riêng Liễu Phán Nhi.

"Phán Nhị, sau khi trở lại kinh thành báo cáo công tác, Cố Thiệu có ba tháng kỳ nghỉ, vừa đúng lúc để chúng ta quay về phía Nam tế tổ."

"Năm trước Thất Lang thi đỗ tiến sĩ, hơn nữa ở kinh thành nhậm chức hai năm. Hiện tại Thiệu Nhi về kinh, nó cũng nên lo lập gia đình.”

"Vừa lúc nhân cơ hội này, tổ chức hôn sự cho Thất Lang và A Lệ. Cũng đúng lúc tất cả mọi người đều có mặt, rất có thể diện." Kỳ thật Liêu Phán Nhi cũng có ý định như vậy, vội vàng đồng ý: "Lão phu nhân ta cũng đang có ý này."

"Tuổi của A Lệ cũng không nhỏ, đúng lúc lập gia thất cùng Thất Lang."

Lần này trở về, vừa lúc làm lễ kết hôn cho bọn họ. Lần này, Lý Lệ cùng di vào kinh thành, lại đi Thành Tang.

Một lần đi này đợi ba năm liền.

Bên người có ma ma trong cung tiềm di mặc hóa dạy lễ nghi cho đám nhỏ, Lý Lệ cũng học cùng, được lợi không ít.

Dù sao cũng chỉ xã giao với các phu nhân nhà quan, đủ dùng rồi.

Tuy rằng bình thường có liên hệ thư từ với mẫu thân ở trấn Cát Tường, nhưng chung quy không gặp mặt, vô cùng mong nhớ. Lúc rời đi, rất nhiều dân chúng biết được Đức Thụy phu nhân sắp đi, đều đi ra đưa tiễn.

Bọn họ không biết Tổng đốc đại nhân là ai, rất nhiều người cũng không biết Đại tướng quân đi đánh giặc là ai, nhưng bọn họ biết Đức Thụy phu nhân là ai.

Bất kể là việc thay đổi phương pháp gieo trông tiểu mạch của Liễu Phán Nhị, hay là cung cấp giống tiểu mạch năng suất cao chất lượng tốt, hoặc là việc mở rộng gieo trông cây củ cải đường, cải tạo giống dâu tằm thân thấp, đều giúp dân chúng địa phương được lợi rất lớn.

Nuôi tằm, có thể nuôi gấp đuôi tằm so với trước kia, cứt tằm còn có thể bán đi, hoặc là để lên men, trở thành phân bón tốt nhất.

Có đất thì có thể tự dùng.

Không có đất thì có thể bán đi.

Nghề thủ công nghiệp ươm tơ dệt ở địa phương cũng phát triển mạnh.

Dân chúng địa phương, từ cải thiện phương pháp gieo trồng, đến gieo trông giống tốt, lương thực sản xuất được trong nhà cũng tăng gấp đôi.

Dân chúng từ vùng ngoài đến, không chỉ được chia đất, mà sau một năm cố gắng, trực tiếp làm giàu.

Chỉ trong gân ba năm, phương Bắc đã phát triển mạnh.

Một cụ già chín mươi tuổi, tự mình nâng vạn dân tán, đưa cho Đức Thụy phu nhân. Dân chúng hai bên đường, cũng quỳ trên mặt đất, cảm ơn an tình của Liễu Phan Nhi.

Liễu Phán Nhi vốn không phải là người chú trọng kiểu lễ nghĩa này, nhìn thấy nhiều người như vậy quỳ xuống vì nàng, nhất thời nàng thấy luống cuống trong lòng.

Liễu Phán Nhi bước xuống từ xe ngựa, lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người đứng lên, chư vị đều là con dân của Đại Chu ta, dưới gối có hoàng kim, chỉ lạy trời lạy đất lạy cha mẹ.”

DTV

Nhưng mà dân chúng vẫn không đứng lên, cao giọng hô lên: “Đức Thụy phu nhân, công đức vô lượng, phúc thọ vô biên!"

Cụ già lớn tuổi run ray nói: "Đức Thụy phu nhân, đây là vạn dân tán nhân dân chúng ta tự chế, kính mời ngài nhận lấy."

Liễu Phán Nhi nhìn cụ già gầy gò, lo lắng cụ sẽ ngã xuống, nhanh chóng tiến lên nhận lấy vạn dân tán, đáp lại mọi người xung quanh: "Đa tạ sự yêu quý của mọi người. Lúc này, dường như nàng có thể cảm nhận được một loại lực lượng vô tận, chèo chống nàng, giống như đang giúp nàng không ngừng tiến tới. Lên xe ngựa một lần nữa, Liễu Phán Nhi vay tay với bên ngoài từ cửa sổ xe ngựa. Tiếng hô của dân chúng, càng thêm nhiệt liệt. Dân chúng đi theo sau xe ngựa, tiễn đưa dọc đường, mãi đến ba mươi dặm ngoài thành. Liễu Phán Nhi thấy dân chúng không đi tiếp nữa, cuối cùng cũng thở ra một hơi: "Cuối cùng họ cũng không tiễn nữa, nếu tiễn tiếp, ta không chịu nổi đâu!" Lý Đại Bảo cười nói: "Nương, đối với dân chúng mà nói, người công đức vô lượng, đối với ta và đệ đệ muội muội mà nói, cũng là như thế."

Lý Dung vô cùng đồng ý: "Đúng vậy, mẫu thân, người rất lợi hại, là tấm gương của ta.

Bọn nhỏ mang vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi cười cười, nhân cơ hội dạy đám nhỏ.

"Nhớ kỹ, ta làm được, các con lại chưa chắc làm được, nhưng các con cũng không cần tự xem nhẹ mình, lượng sức mà đi. Chớ thấy việc thiện nhỏ bé mà không làm, chớ thấy việc ác nhỏ nhặt mà sa vào.

Mấy đứa nhỏ, dưới sự giáo dục của Liễu Phán Nhi, khí độ và trí tuệ biểu hiện ra ngoài, còn cả tài năng, đều vượt xa bạn cùng lứa tuổi.

Lúc này trên xe ngựa phía trước của Cửu công chúa, Cửu công chúa và Cố lão phu nhân cũng lộ vẻ kính nể trên mặt.

Cửu công chúa trầm giọng nói: "Phán Nhi tỷ tỷ, việc mà một một nữ tử như tỷ ấy đã làm, giúp dân chúng địa phương được lợi không nhỏ, quả là công đức vô lượng."

Cố lão phu nhân cũng cảm khái nói: "Công đức vô lượng, thiên cổ truyền lưu. Trên địa chí của nơi này, tất nhiên sẽ viết một bút nông đậm cho Đức Thụy phu nhân."

"Ngay cả trên huyện chí của huyện Thôi Dương chúng ta, Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi, cũng tiếng tăm lừng lẫy, lưu danh thiên cổ."

Cửu công chúa hâm mộ: "Rất nhiều kỳ nữ lưu danh muôn đời, có khi là bởi vì mỹ mạo, có khi là bởi vì tài năng, có khi là bởi vì tình yêu. Còn Phán Nhi tỷ tỷ, nhất định là vì công đức của nàng."

"Mở rộng hạt giống năng suất cao, nuôi sống càng nhiều người, cải tiến các loại xưởng máy móc, đề cao hiệu suất rất lớn.” "Ta cảm thấy Phán Nhi tỷ tỷ là nữ tử vĩ đại nhất mà ta từng gặp, không chỉ lưu lại một bút sâu đậm trên huyện chí địa phương, cho dù là trong sách sử Đại Chu, cũng sẽ lưu lại sự tích kiệt xuất."

Cố lão phu nhân vô cùng đồng ý: "Đúng vậy, bệ hạ mưu tài kiệt xuất, tìm được người tài dùng vào việc tốt, thực hiện việc phục hưng Đại Chu, là cộng chủ thiên hạ." "Đức Thụy phu nhân lại được lòng dân kính mến, công đức vô lượng, là phúc của triêu đình, cũng là phúc của dân chúng." Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh ngồi cùng một chiếc xe ngựa, hồi lâu không nói gì. Cuối cùng vẫn là Cố Thiệu ra tiếng: "Lý tướng quân thật có phúc khí, có Đức Thụy phu nhân giai nhân làm bạn.”

Lý Nguyên Thanh có chút đắc ý: "Cố đại nhân cũng có phúc khí, có kiều thê ở bên. Quý trọng người trước mắt, Cố đại nhân cũng không thể chỉ hâm mộ người khác." Cố Thiệu cười nói: "Cố mỗ không hâm mộ Lý huynh, chỉ là khen ngợi Lý huynh mà thôi. Mặt khác, Cố mỗ kính nể Đức Thụy phu nhân.”

Lý Nguyên Thanh gật đầu, càng thêm đắc ý: "Ta cũng bội phục nương tử của ta, người bội phục nương tử của ta rất nhiều, cũng không thiếu ngươi."

Cố Thiệu nhìn vẻ mặt đắc chí kia của Lý Nguyên Thanh, cạn lời một hồi: "Ngươi không biết khiêm tốn như vậy, có được không đấy?"

Lý Nguyên Thanh không để bụng, nhún vai: "Công lao và năng lực của ta, ta có thể khiêm tốn, nhưng nương tử của ta, ta không thể khiêm tốn, bởi vì nương tử của ta danh xứng với thực."

Cố Thiệu cười cười, nhíu mày: "Không ngờ Lý Đại tướng quân uy danh hiển hách lúc ở nhà, thì ra là một người sợ vợ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.