Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 727: Đừng Chỉ Nhìn, Mau Đuổi Theo Đi!



Sau khi thấy, Nhị hoàng tử vội vàng chạy tới hỗ trợ, muốn bắt con giun ra. Nghe xong Lý Dung lập tức hét lên: “Đợi đã, người không thể kéo con đỉa ra được đâu, Nhị hoàng tử dậy đi!" Lý Dung nói xong bèn lao tới, trực tiếp câm giày lên, đập mạnh vào lòng bàn chân của Đại hoàng tử. Đập thật mạnh! Chỉ nghe hai tiếng bốp bốp, lòng bàn chân của Đại hoàng tử bị đánh đỏ bừng. Vừa đau vừa tê dại. Có điều rất nhanh, con đỉa vốn vô cùng ngoan cố cắn chặt lấy thịt, đã nhả ra. Lúc này Lý Dung yên tâm: "Người nhìn xem, nơi khác có còn đỉa không?” Đại hoàng tử cẩn thận kiểm tra lòng bàn chân, cổ chân và các ngón chân, thấy sạch sẽ, lúc này mới thở phào. Vừa rồi hắn ta chỉ cảm thấy sợ hãi, bây giờ nhớ lại quá trình Lý Dung hỗ trợ, mặt Đại hoàng tử đỏ lên.

Chỉ là gân đây làm việc bên ngoài, mặt phơi nắng đỏ bừng, cho nên bây giờ hắn ta mắc cỡ đỏ mặt, cũng không lộ rõ.

"Đa tạ A Dung cô nương!" Đại hoàng tử cảm ơn, mặc vớ và giây lại.

Lý Dung hào phóng nói: "Không cần đa tạ, hầu như tất cả nông dân đều từng bị đỉa cắn. Có kinh nghiệm rồi, sẽ biết cách xử lý."

DTV

Lúc này Lý Đại Bảo mới chạy tới, vừa rồi nghe được tiếng kinh hô, biết Đại hoàng tử xảy ra chuyện.

Tới mới biết, thì ra Đại hoàng tử bị đỉa cắn.

Đúng lúc Lý Dung đi đưa nước cho mọi người, đi ngang qua, liền lấy đế giày đập vào lòng bàn chân Đại hoàng tử hai cái. Đúng là trò đùa.

Lý Đại Bảo gãi đầu, lúc này không biết nên nói gì. Lý Dung rửa sạch tay, xách vò nước bước khỏi ruộng.

Nhị hoàng tử nhìn bóng lưng Lý Dung, không khỏi cảm khái: "Đại ca, người đừng chỉ nhìn chằm chằm, mau đuổi theo đi!" Đại hoàng tử xấu hổ, ánh mắt né tránh: "Ngươi đừng có nói bậy, đường đột A Dung cô nương!"

"Đại ca, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nữ tử tốt giống như A Dung cô nương, biết võ công, thân thể tốt, mấu chốt còn thông minh như vậy."

"Toán học mới, A Dung cô nương biết. Tứ thư ngũ kinh, A Dung cô nương cũng thạo."

"Bất kể là thân sinh phụ mẫu, hay là cha mẹ nuôi, ai cũng tốt cả. Đặc biệt là Đức Thụy phu nhân, đứa trẻ dạy dỗ ra, mỗi một người đều thành tài. Có mẫu thân như vậy, cháu trai cháu gái tương lai của ta cũng nhất định thành tài."

Đại hoàng tử nghe vậy, trâm ngâm không đáp. Nhị hoàng tử thấy vậy liền nói: "Neu như người không muốn, ta sẽ đi theo đuổi." Đại hoàng tử nghe, đột nhiên ngẩng đầu trừng Nhị đệ.

Bị đại ca trừng, Nhị hoàng tử liền rụt cổ.Người trừng ta làm gì, có bản lĩnh thích người ta, thì theo đuổi đi!"

Đại hoàng tử thở dài: "Ta cũng muốn theo đuổi, nhưng lỡ như phụ hoàng mẫu hậu không đồng ý, cuối cùng tổn thương không chỉ có ta, mà còn có A Dung."

"Dù là Đại hoàng tử, mặc dù không được lập làm Thái tử, nhưng phụ hoàng vẫn luôn bồi dưỡng ta như trữ quân."

"Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều chuyện ta đều thân bất do kỷ. Các ngươi hâm mộ ta, ta nào lại không hâm mộ các ngươi chứ?” "Ganh nặng và chức trách trên người ta, vốn không cho phép ta tự do tự tại. Chính vì thích, cho nên mới không dám lộ ra." Nhị hoàng tử nghe vậy, gãi đầu nói: "Đại ca, nghĩ lại người cũng thật đáng thương." "Từ nhỏ, đi học đã học tốt hơn bọn ta, luyện võ cũng giỏi hơn bọn ta, bây giờ mỗi ngày phải giải quyết chính vụ khô khan, mà ta và lão Tam lại có thể tự do làm chuyện mà mình thích."

Đại hoàng tử nghe những lời này, trong lòng tắc nghẹn, cảm giác trái tim bị đ.â.m mấy nhát.

"Mặc dù ngươi đang an ủi ta, nhưng là ta lại không thấy được an ủi!"

Nhị hoàng tử nghe vậy, cười nói: "Đại ca, cởi mở chút đi. Nếu người không dám trực tiếp hỏi phụ hoàng và mẫu hậu, người có thể hỏi Cửu cô cô."

"Quan hệ giữa Cửu cô cô và mẫu hậu rất tốt, quan hệ với phụ hoàng cũng cực kỳ tốt. Cùng là trưởng bối, có lẽ Cửu cô cô có thử góp sức cho hôn sự của người."

Đại hoàng tử gật đầu, nhìn Nhị đệ với ánh mắt tán tưởng: "Lần này đệ có đề nghị đúng trọng tâm rồi đấy." Nhị hoàng tử cười he hề: "Ta là huynh đệ của người nha, tất nhiên phải lo lắng cho người rồi!" "Tương lai có một hoàng tẩu thấu hiểu đại nghĩa, đối đãi khoan hậu, cuộc sống của huynh đệ ta cũng tốt hơn." Hiện tại phụ hoàng mẫu hậu vẫn còn, quan hệ giữa các huynh đệ rất thân thiết. Chờ hoàng huynh thành hôn, sinh con trai, hơn nữa ngày ngày bận rộn chính vụ, huynh đệ ruột thịt sẽ không còn quan trọng như vậy nữa. Nếu như hoàng tẩu đáng tin, chu đáo trong mọi việc, quan hệ huynh đệ hai người sẽ càng thân thiết hơn. Nếu hoàng tẩu không nghiêng về hắn ta, hắn ta cố chấp thân thiết với hoàng huynh, không chừng sẽ gặp bao nhiêu phiền toái đấy!

Đại hoàng tử cúi đầu khẽ cười: "Ngươi nhiều thủ đoạn quá đấy, lão Tam thì lại đần độn hơn ngươi nhiều."

Nhị hoàng tử nghe vậy trợn mắt nói: "Lão Tam ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng biết rõ. Tuy còn nhỏ, nhưng còn nghịch ngợm hơn ta hồi nhỏ rất nhiều." "Lần này hai người chúng ta tới Giang Nam, một mình hắn ta ở lại hoàng cung, có khi bây giờ vẫn còn tức giận lắm!"

"Ta đã sai người tìm kiếm bảo bối quý hiểm ở Giang Nam, đến lúc đó, tặng cho lão Tam cho hắn ta nguôi giận."

Đại hoàng tử nghe vậy, lắc đầu cười nói: "Ta cũng đã chuẩn bị xong, hơn nữa đã gửi về kinh cùng với số sách toán học lân trước."

Nhị hoàng tử sửng sốt, lớn tiếng tố cáo: "Đại ca, huynh không phúc hậu rồi nhai Người tặng quà cho lão Tam, sao không nói với ta một tiếng?" Đại hoàng tu liếc nhìn Nhị hoàng tử rồi nói: "Ngươi cho ta là ngươi sao? Ta làm việc lúc nào thì đầu hổ đuôi rắn? Tặng quà đương nhiên tặng đi hai phần, một phần của ta, một phân khác của ngươi." "Hai phần quà tốn tước chừng hơn ngàn lượng bạc của ta, ta còn chưa đòi tiền ngươi, ngươi lại còn oán trách ta."

Nghe vậy, Nhị hoàng tử hơi sững sờ: "Đại ca người thật sự tặng quà thay ta?”

Đại hoàng tử gật đầu: "Đúng thế, hơn nữa còn là vật ngươi cực kỳ thích.”

Nhị hoàng tử cau màu: "Ta thích? Vật ta thích nhiều lắm, rốt cuộc đó là thứ gì?" Đại hoàng tử bật cười: "Ta tặng dĩ nhiên là chim nhỏ báo thức rất lưu hành ở phương nam."

"Ta thay ngươi tặng cho lão Tam, là một phần giấy, bút thượng đẳng, còn có hai mươi quyển sách của thư quán Cát Tường."

Nhị hoàng tử nghe vậy, nhất thời nóng nảy: "Đại ca, người không phúc hậu. Người biết rõ lão Tam không thích học, người còn thay ta tặng giấy, bút và sách cho hắn ta."

Đại hoàng tử cười lớn "Xem ngươi gấp kìa, lão Tam có lẽ không hề ham chơi bỏ học như ngươi nghĩ đâu!"

Nhị hoàng tử lắc đầu, giọng oán trách: "Lần này ta thảm rồi, trở về ta còn phải bù một khoản lớn hơn."

Thấy biểu tình ai oán của Nhị đệ, Đại hoàng tử vui vẻ nói: "ua ngươi đấy! Ta tặng cho lão Tam là giấy, bút và sách, tặng thay ngươi là các loại khóa Lỗ Ban." Nhị hoàng tử nghe, hơi sửng sốt: "Thật sao? Không gạt ta đấy chứ?"

"Thật sự không gạt ngươi!" Đại hoàng tử gật đầu: "Ta tặng cho hắn ta những vật đó là hy vọng hắn có thể học tập tốt, chăm chỉ học hỏi, phó thác kỳ vọng lớn vào hắn."

Nhị hoàng tử cười nói: "Đại ca, như vậy mới đúng! Lão Tam không dám trêu chọc người, nhưng hắn ta dám trêu chọc ta." "Đã như vậy, ta cũng không cần tốn thêm tiền. Chỉ cân chuẩn bị một phần lễ vật cho phụ hoàng và mẫu hậu là được rồi." Buổi tối lúc rửa chân, vết thương của Đại hoàng tử đã khép lại, bên trên là một ít thuốc bôi.

Nhìn bàn chân bị cắn của mình, Đại hoàng tử lại nhớ đến Lý Dung.

Đặc biệt mong mỏi có thể gặp Lý Dung mỗi ngày, tìm kiếm bóng dáng nàng ấy. Mặc dù tình cảm của hắn ta đã sâu đậm đến không cách nào che giấu, nhưng Đại hoàng tử vẫn không nói ra.

Sau khi thu hoạch lúa trên ruộng xong, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử phải lên đường trở về, từ từ giã Cửu cô cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.