Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 730: Cuối Cùng Không Thể Nhịn Được



Mặc dù Chu Bình Đế vẫn còn nghi ngờ mục đích của nhi tử, nhưng cũng cảm thấy điều đó có lý. Đức Thụy phu nhân giống như một kho báu, luôn có thể mang đến những điều niềm vui bất ngờ cho hắn ta. "Vậy được, lần này để mẫu hậu của con nhận A Dung làm con nghĩa nữ, ban thưởng tước hiệu quận chúa." Chu Bình Đế cười nói, thử thăm dò đại nhi tử. Đại hoàng tử nghe vậy, sắc mặt thay đổi: "Phụ hoàng, rõ ràng người biết con thích A Dung, nhưng người vẫn để mẫu hậu nhận A Dung làm nghĩa nữ, như vậy tâm nguyện tìm được một tức phụ tốt của nhỉ tử sắp tan tành rồi." "HừiI" Chu Bình Đế hu một tiếng: "Ta còn cho rằng con có thể giả vờ cho đến khi Dung bắt đầu bàn đến chuyện hôn nhân mới chịu làm rõ với ta chứ. Nếu con đã thích, đã ái mộ thì hãy theo đuổi."

"Bây giờ ta không phải là hoàng đế. Với tư cách là một phụ thân ta cảnh cáo con rằng, nếu con không thể đối xử tử tế với A Dung, thứ con mất đi không phải chỉ là A Dung mà thôi đâu.

Đại hoàng tử khẽ cười: "Phụ hoàng, con biết sự băn khoăn của người và mẫu hậu, Cửu cô cô cũng nói với con rồi. Con thích A Dung, con cảm thấy gia quy của Cố Gia rất tốt, sau ba mươi tuổi không có con, thì có thể nạp thiếp."

"Về phần con hứa sẽ là phu thê đến hết đời. Đừng nói phụ hoàng và mẫu hậu không tin, kể cả Đức Thụy phu nhân và Lý đại tướng quân cũng không tin. Sau ba mươi tuổi, con vẫn không có nhi tử. Vì ngai vàng, cần phải nạp phi."

Chu Bình Đế đau răng một hồi, trong lòng có chút mâu thuẫn, ngộ nhỡ sau khi kết hôn tình cảm của nhi tử và Lý Dung rất tốt, nhưng không sinh được nhi tử thì quả thực sẽ là một kết cục đau khổ.

"Vậy được, chuyện này, ta sẽ bảo Cửu cô cô của con tiết lộ cho Đức Thụy phu nhân và Lý đại tướng quân. Nếu bọn họ có thể chấp nhận, hoặc là A Dung thích con, không phải con thì không lấy chồng, vậy thì hôn sự này có thể thành."

"Nếu không thể chấp nhận, hoặc A Dung không thích con, vậy thì con cũng đừng nghĩ ngợi nữa, tram sẽ không đồng ý. Ngọc Trạch, con hiểu rõ không?"

Đại hoàng tử gật đầu: "Phụ hoàng, nhi thân hiểu rõ. Đức Thụy phu nhân và Lý đại tướng quân đều là những công thân của triều đình, chỉ cần bọn họ không có ý phản nghịch thì việc chúng ta đối xử trọng hậu cao nhất với họ, cũng không có gì quá đáng.

Chu Bình Đế nghe những lời này, gật, gật đầu: "Con hiểu rõ thì tốt."

Được sự chấp thuận của phụ mẫu, đại hoàng tử cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm và có thể chuyên tâm theo đuổi Lý Dung.

Khi ở thôn Cát Tường trấn Cát Tường, dường như mỗi ngày đều có thể gặp Lý Dung, dai hoang tu Ngoc Trach con cam thấy nỗi nhớ mong không mãnh liệt như vậy.

Nhưng sau khi rời đi, đại hoàng tử càng ngày càng nhớ cho nên đã gửi rất nhiều đồ tốt đến Giang Nam.

Trên đường đi nhớ, về đến kinh thành cũng nhớ.

Thậm chí trong lúc phê sửa tấu chương, có đôi khi cũng mất tập trung.

Chu Bình Đế cách đó không xa nhìn thấy nhi tử, lại đang phân tâm, lắc, lắc đầu, kể từ khi từ Giang Nam trở về, đã như vậy rồi.

Tuy nhiên, hắn ta cũng đã trải qua độ tuổi này rồi.

Gặp được nữ tử ái mộ, nhớ nhung nhiều cũng là chuyện bình thường.

Mà nữ tử được nhớ đến lại là người mà hắn ta và hoàng hậu đều công nhận và thích, nên Chu Bình Đế giả vờ như không nhìn thấy, để yên cho đại đại nhi tử phân tâm. Lúc này, Cửu công chúa lại nhận được một thủ dụ từ Triệu hoàng hậu và Chu Bình Đế, xem kỹ mấy lần.

DTV

Cố Thiệu thấy vậy nói: "Nàng đã xem đi xem lại mấy lần rồi, rốt cuộc đã viết gì vậy?"

Cửu công chúa cũng không giấu giếm Cố Thiệu, trực tiếp đưa cho Cố Thiệu: "Chàng xem xem, lần này hoàng tẩu và hoàng huynh thậm chí không hề giấu giếm ý nghĩ của mình, dù thế nào chăng nữa cũng muốn cưới được nhi tức phụ A Dung này."

"Con bảo người làm cô cô như ta cũng phải cố gắng hết sức để giúp đỡ. Ta cũng thích A Dung, cũng hy vọng điệt tử ta có thể cưới được một cô nương tốt, nhưng chuyện hoàng gia thì ai có thể chắc chắn được?" "Ta thực sự rất sợ A Dung sau khi gả vào hoàng gia, sẽ phải chịu uất ức, vậy thì ta và Phán Nhi tỷ tỷ còn có thể thân thiết như bây giờ không? Ai chà, thật khó xử quái" Sau khi Cố Thiệu đọc từ đầu đến cuối hai lân, chậm rãi nói rằng: "Nếu Hoàng hậu và Bệ hạ đã nhờ nàng giúp, vậy thì nàng nhất định phải nói chuyện với Đức Thụy phu nhân." "Dù sao vẫn phải tỏ rõ mọi điều. Còn như Đức Thụy phu nhân và Lý đại tướng quân có đồng ý hay không, Lý Dung có bằng lòng hay không, chúng ta không thiên vị là được.” Cửu Công chúa thở dài: "Thật ra ta cũng hiểu được tâm trạng của hoàng huynh và hoàng tẩu. Họ để Trạch Ngọc đến đây, thực ra chính là muốn xem Trạch Ngọc có tình cảm gì với A Dung không."

"Họ cũng hy vọng tìm được cho Ngọc Trạch một nữa tử tâm đầu ý hợp, bầu bạn suốt đời, giống như họ vậy."

"Họ không hy vọng, miễn cưỡng tác hợp chuyện hôn sự này thông qua phương thức ban hôn. Vì vậy, họ chỉ có thể ở bên cạnh nghĩ cách."

Cố Thiệu cười cười: "Nàng đừng lo lắng quá, bệ hạ và hoàng hậu nhìn trúng A Dung, cũng không phải là nàng chủ động đề cập với bệ hạ và hoàng hậu. Đức Thụy phu nhân là người khéo hiểu lòng người, hiểu được tâm tư của nàng mà."

Dưới sự thuyết phục của Cố Thiệu, Cửu công chúa mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại nói sau khi đại hoàng tử và nhị hoàng tử rời đi, cuối cùng Liễu Phán Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm. Cửu công chúa và Cố Thiệu lại mang theo con cái đến.

Hàng ngày có rất nhiều người đến cổng nhà Liễu Phán Nhi chơi, nàng cũng rất thích trò chuyện với mọi người trong làng. Thúy Hoa thẩm tử chịu khó đến nhất.

Moi người ở cổng lớn nhà Liễu Phán Nhị, ở đó có rất nhiều băng ghế nhỏ, mọi người ngồi đó nói cười rất vui vẻ.

Sau khi Cửu công chúa tới, bọn họ ngại không tới nữa.

Đức Thụy phu nhân không chê sự không tao nhã của họ, nhưng họ lo lắng rằng Cửu công chúa cành vàng lá ngọc sẽ ghét bỏ họ.

Con cái đã được dẫn đi, lúc này trong phòng khách chỉ có Liễu Phán Nhi và Cửu công chúa, ngay cả Cố Thiệu cũng được Lý Nguyên Thanh dẫn ra ngoài đi dạo. Liễu Phán Nhi khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Cửu công chúa quay lại: "Muội mới rời đi được mấy ngày, sao lại trở lại rồi?" Cửu công chúa bĩu môi: "Ta tới, Phán Nhi tỷ tỷ không hoan nghênh sao?"

Liễu Phán Nhi cười cười nói: "Lúc nào muội đến, ta cũng hoan nghênh hết, chỉ là gần đây trong lòng ta luôn cảm thấy có chút bất an, nhìn thấy người của hoàng thất, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều." "Phán Nhi tỷ tỷ, với trí thông minh của tỷ, tỷ chắc chắn đã đoán được rồi phải không?" Cửu công chúa bùi ngùi, chung quy điều đó có chút ảnh hưởng tới nàng ấy và Phán Nhi tỷ tỷ.

Liễu Phán Nhi do dự nói: "Ta đoán được một đôi chút, nhưng không chắc chắn. Muội đã đến đây rồi, vậy thì cứ nói thẳng ra đi, để ta còn biết đường mà tính"

Cửu công chúa gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, sau đó hạ giọng nói: "Phán Nhi tỷ tỷ, ta sinh ra trong hoàng thất, ta biết rõ những tốt xấu của hoàng thất."

"Có tỷ và Lý tướng quân ở đây, hai người có năng lực để cho con cái hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Con cái cũng không chịu thua kém, cũng có khả năng dựa vào bản thân để mà sống một cuộc đời giàu sang.

"Vì vậy, bọn ta từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ đến việc để con mình vào hoàng thất. Nhưng một đứa con quá tốt như A Dung, Ngọc Trạch đã theo đuổi nàng ấy từ kinh thành đến trấn Cát Tường, đã xác nhận tâm ý của mình, mà cũng không dám nói.

"Về đến kinh thành, sau khi xác định được hoàng tẩu và hoàng huynh cũng thích A Dung mới dám bày tỏ tình cảm của mình với phụ mẫu. Bây giờ hoàng tẩu và hoàng huynh viết thư cho ta, bảo ta từ đó nói tốt cho người."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.