Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 733: Tạ Kim Đậu



Lý Nguyên Thanh nhìn về phía Kim Lăng Hầu: "Ngài thi đậu tiến sĩ, hơn nữa còn làm quan. Bây giờ ta sắp nhập các, còn có ba người con trai trong nhà Lan Lăng Hầu, ai nấy cũng đều có tài năng, điều này sẽ giúp sức cho A Dung."

“Tức nước vỡ bờ, tương tự như vậy, giúp sức quá mạnh, thường thường cũng sẽ chuyển thành chuyện xấu. Bởi vậy, một khi việc kết hôn được định ra, ta sẽ từ bỏ chức vụ quân cơ ở nội các."

Kim Lăng Hầu nghe thấy lời này thì vỗ đầu một cái: "Đại hoàng tử là con rể của ta, ta còn làm quan gì chứ?”

"Lúc trước vất vả ôn tập thi cử, cũng là để chứng minh ta không phải người chỉ biết ăn nhậu chơi bời, ta cũng là người có tài hoa. Bây giờ ta đã thi đậu rồi, xem như là đã chứng minh được năng lực của ta." "Bây giờ ngươi xin từ chức, bệ hạ sẽ nghĩ nhiều, nhưng bây giờ ta xin từ chức thì không quan trọng lắm. Ngày mai ta sẽ lập tức hồi kinh, đi viếng thăm nhạc phụ đại nhân và cửu huynh trước, sau đó sẽ tiến cung xin từ chức."

Lý Nguyên Thanh thấy Kim Lăng Hầu không hề lưu luyến quan trường, bật cười: "Thấy ngài cố chấp về việc thi cử, ta còn tưởng rằng là do ngài mê làm quan, vốn dĩ chuẩn bị một một lời giải thích, muốn thuyết phục ngài. Bây giờ xem ra là không cần dùng đến rồi."

Kim Lăng Hầu cười cười, vô cùng cảm khái: “Cha ta lúc lâm chung, dặn dò ta tám chữ, có chừng có mực, tri túc thường nhạc."

"Trước đây còn chưa hiểu, nhưng cũng có thể làm được bốn chữ có chừng có mực, đến độ tuổi như bây giờ, cuỗi cùng đã hiểu ra bốn chữ tri túc thường nhạc phía sau.”

"Con gái ra sắp trở thành Đại hoàng tử phi, sau này thành Thái tử phi, thành Hoàng hậu, ta còn có yêu cầu khắt khe gì nữa chứ? Còn có gì mà không bỏ xuống được." Liễu Phan Nhi gật đầu: "Hau gia có thể suy nghĩ vì A Dung là phúc của đứa trẻ A Dung này."

Kim Lăng Hầu đứng dậy, cúi người hành lễ với Liễu Phán Nhi: "Đa tạ Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân, hai người không chỉ có ân cứu mạng đối với A Dung, mà còn có cả ân giáo dưỡng."

"Hai người dạy dỗ A Dung quá tốt rồi, thông minh, đôn hậu, bác học, hơn nữa tính cách kiên trì, hoạt bát cởi mở, cơ thể khỏe mạnh."

"Trên người A Dung, hội tụ hết toàn bộ sự tốt đẹp của phái nữ, có thể được Hoàng hậu nương nương và Đại hoàng tử thích, cũng là bởi vì những tính chất đặc biệt này."

"Ngược lại là người phụ thân thân sinh này là ta, bởi vì thất trách, không có bảo vệ tốt A Dung, không có nuôi con bé, cũng không có dạy dỗ con bé, trong lòng cảm thấy áy náy."

"Bây giờ chỉ là không làm quan nữa, làm ra chút việc nhượng bộ này thì có đáng là gì chứ? Ta trở thành nhạc phụ của Đại hoàng tử, ai dám xem thường ta? Còn ai dám nói ta là tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn chơi đàng điểm?"

Lý Nguyên Thanh cúi đầu cười khẽ: "Ngài cũng không tính là không có dạy dỗ A Dung, năm ta ở Kim Lăng làm quan, ngài cũng dạy dỗ A Dung không ít, những gì ngài dạy, ta và Phán Nhi đều không hiểu, cả đời này cũng không thể dẫn con bé đến những cách chơi cao cấp mở mang kiến thức đó."

Mặt Kim Lăng Hầu mặt ửng đỏ, ngượng ngùng cười cười: "Khi đó ta cảm thấy chỉ có trải qua nhiều, mới có thể không mê muội. Sau khi chơi đùa xong, cũng không nghĩ đến nữa."

Liễu Phán Nhi mím môi cười: "Đúng, có đại nhân ở cùng, quả thực là cơ hội rất tốt để rèn luyện kiến thức. Tiểu bảo tương lai nhà ta, ta cũng muốn xin nhờ Hầu gia dẫn dắt để mở mang kiến thức."

Kim Lăng Hầu vội vã đáp lại: "Phu nhân yên tâm, ta nhất sẽ coi như con của mình, cố gắng dạy bảo, tuyệt đối sẽ không để bọn nó mê muội vào trong đó."

Lúc trước khi ông ta dẫn theo A Dung để học hỏi, không chỉ để A Dung nhìn thấy một mặt kích thích chơi vui của những trò đua ngựa đua chó, mà còn để nàng ấy nhìn thấy trường hợp có người mê muội vào trong đó, cửa nát nhà tan."

Bởi vậy A Dung và Lý Đại Bảo, rất tỉnh táo, có thể tự hiểu rõ.

Kim Lăng Hầu cũng nói chuyện riêng với A Dung: "A Dung, ta biết được suy nghĩ của con từ chỗ Đức Thụy phu nhân. Con yên tâm, cho dù ta không làm quan, như thường cũng có thể làm chỗ dựa cho con. Nhà chúng ta có tiền, có tiền mà con dùng không hết."

DTV

Lý Dung tò mò, hoài nghi hỏi: "Nhà chúng ta có bao nhiêu tiền?"

Kim Lăng Hầu cười cười, giơ ra hai ngón tay.

"Hai mươi vạn?" Lý Dung thử thăm dò hỏi, nhiêu đây không nhiều đâu!

"Mới không phải!" Kim Lăng Hầu đắc ý: "Đoán lại xeml"

“Hai trăm vạn?”

"Cũng không phải."

"Không phải là hai nghìn vạn lượng bạc đó chứ?”

Cái này cũng quá nhiều rồi, quốc khố của Đại Chu một năm mới được bấy nhiêu đó! Kim Lăng Hầu khoát tay: "Không có nhiều đến như vậy, hai con ta này của ta, không phải chỉ cụ thể có bao nhiêu bạc, mà là nói cho con biết, cha cho con hai đóa hoa, cứ mặc sức mà tiêu, tiêu không hết." Lý Dung sửng sốt, dở khóc dở cười: "Vậy cha cứ nói thẳng là được rồi, còn giơ ra hai ngón tay, con làm sao mà đoán trúng chứ!"

"Có điều, con đã gả vào hoàng gia rồi, chắc hẳn cũng sẽ không túng thiếu đến tiêu tiền của cha. Chỉ là người vừa mới làm quan không được bao lâu, có lẽ vẫn chưa làm quan cho đã cơn ghiền đã không thể làm quan nữa, rất mất mát đúng không?”

Thân là con gái, nàng ấy biết Kim Lăng Hầu muốn làm quan.

Kim Lăng Hầu khoát tay cười cười: "Cái này có gì để mất mát chứ, nhà Kim Lăng của ta có phượng hoàng vàng, còn vinh quang hơn là ta làm quan nhiều."

"Mai sau nếu như ta mất đi, ta cũng có thể nói với mẹ con về vinh quang của con, cũng có khoe khoang với tổ phụ của con và liệt tổ liệt tông của Tạ gia chúng ta.

Thấy phụ thân có thể nghĩ tốt như vậy, Lý Dung mỉm cười: "Cảm ơn người, phụ thân."

Kim Lăng Hầu xoa xoa đầu con gái: "Ta là phụ thân của con, không cần nói cảm ơn với ta, mọi thứ ta làm vì con, đều là nên làm.”

"Tưa như sau này con hiếu kính với ta, che chở cho ta cũng là con nên làm vậy, cho nên trong lòng không cần cảm thấy áp lực.

Lý Dung mỉm cười, khoảng cách mực tiêu của nàng ấy lại tiến gần thêm một bước. Kim Lăng Hầu rời đi từ trấn Cát Tường, không có lập tức đến kinh thành, mà là trở vê Kim Lắng trước, âm thầm tế bái liệt tổ liệt tông, khoe khoang với liệt tổ liệt tông trước một phen.

Ông ta còn đến tế bái ở trước mộ phần của vợ cả, nói cho bà ấy biết tin tức tốt này.

Lúc Kim Lăng Hầu rời khỏi kinh thành, dẫn theo người con trai bốn tuổi trong nhà, giữa đường lại trở về trấn Cát Tường, đưa đến nhà Liễu Phán Nhi.

Trước đó Kim Lăng Hầu đã muốn đưa con cho cho Đức Thụy phu nhân giáo dưỡng, chỉ là khi đó Đức Thụy phu nhân đến thành Tang ở phương Bắc.

Kim Lăng Hầu không nỡ đưa con qua đó. Bây giờ tức Đức Thụy phu nhân và Lý đại tướng quân, còn có Lý Dung muốn trở về kinh thành ngay, hơn nữa định cư ở kinh thành, đúng lúc thích hợp để đưa con qua đó.

Bồi dưỡng tình cảm với tỷ tỷ, hơn nữa còn có thể có được sự giáo dưỡng của Đức Thụy phu nhân.

Kim Lăng Hầu ra tay hào phóng, trực tiếp đưa cho Liễu Phán Nhi ba vạn lượng bạc, cho Lý Dung ba vạn lượng bạc, xem như là phí sinh hoạt của người con trai nhỏ ở Lý gia.

Tạ gia tiểu công tử, tên là Tạ Thịnh, nhũ danh còn là do Lý Dung đặt, Tạ Kim Đậu. Bên cạnh là hai bà vú, còn có bốn nha hoàn, cũng ở lại Lý gia.

Nhìn Kim Lăng Hầu phủi m.ô.n.g đi mất, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cũng bày tỏ không còn gì để nói, đành phải nhìn về phía Lý Dung.

Lý Dung cũng vò đầu: "Cha mẹ, hai người cứ xem như con của mình mà quản là được rồi. Huống chi còn có con mà. Con trai không thể nuông chiều, không nghe lời thì con sẽ đ.ấ.m thằng bé, không cần hai người động tay.

Liễu Phán Nhi thấy bên phía Lý Dung nói như vậy, gật đầu: "Vậy được, đệ đệ con, con tự mình quản, bình thường ta quản các con thế nào, con cũng quản đệ đệ của mình như thế."

Lý Dung đáp lại: "Con biết rồi, mẫu thân." Khi Lý Dung nhìn thấy đệ đệ Kim Đậu ra ngoài chơi, lại còn để cho bà v.ú bế, lập tức không vui.

Bốn tuổi rồi, còn để cho bế, quá nuông chiều.

Chẳng lẽ phải bế đến bốn mươi tuổi sao? Lý Dung ngoắc ngoắc ngón tay: "Bỏ xuống."

Bà v.ú không dám chống đối, đặt tiểu thiếu gia xuống.

Hầu gia dặn dò rồi, sau này giáo dưỡng của tiểu thiếu gia, toàn bộ đều nghe Đức Thụy phu nhân và đại tiểu thư.

Lý Dung nhìn thấy trên người Tạ Kim Đậu mặc tơ lụa, sạch sẽ, cũng rất ưa nhìn, nhưng trời nóng, cử động một chút đã dính vào người.

Lý Dung đến nhà cô cô - Lý Anh Nương tìm mấy bộ y phục cho con nít mặc, đoản đả quần cộc, thân trên để trần, thay vào cho Tạ Kim Đậu.

Tạ Kim Đậu cứ như cái bánh bao chay vậy, đến mức sau khi bạn nhỏ Lý Vi nhìn thấy, cứ muốn bóp bóp cánh tay của Tạ Kim Đậu.

Tạ Kim Đậu sợ hãi trốn ở phía sau bà vú, không dám bước ra.

Lý Dung lấy túi lưới ra: "Kim Đậu, Cát Tường, đi, tỷ tỷ dẫn các em đi bắt ve sầu." "Ve sâu?" Tạ Kim Đậu thuận theo tiếng ve kêu, nhìn về phía cái cây bên ngoài: "Là thứ kêu cả ngày đó sao?”

"Đúng, chính là cái đó." Lý Dung trả lời. "Nhưng mà cái đó xấu quá, bắt cái đó làm cái gì vậy?" Tạ Kim Đậu vò đầu, không ro vì sao.

Lần này đổi thành Lý Dung vò đầu: "Con nít chẳng phải đều thích thứ này sao? Đệ không thích, vậy đệ thích chơi cái gì?”

Tạ Kim Đậu lắc lắc đầu: "Bình thường đọc sách, học chữ, sau đó được bà v.ú bế đi dạo ở hoa viên."

Lý Dung nghe thấy lời này, trên trán hiện ba vạch đen, nhìn về phía Tạ Kim Đậu ánh mắt tràn ngập vẻ đồng tình.

"Vậy đệ thật đáng thương, chỉ học chứ không chơi. Hôm nay tỷ tỷ đưa đệ ra ngoài chơi, đệ chơi rồi, biết rồi thì đệ sẽ thích."

Tạ Kim Đậu cười cười: "Đa tạ tỷ tỷ."

Lý Vi cũng gật gật đầu: "Đúng đó, làm gì có đứa trẻ nào không thích chơi? Mau đi đi! bên ngoài còn có rất nhiều bạn nhỏ kìal"

Thế là Lý Dung và Lý Vi dẫn theo Tạ Kim Đậu di ra khỏi cửa, tụ họp lại với bạn nhỏ trong thôn, cùng đi bắt ve sầu bên trong thôn.

Vốn dĩ Tạ Kim Đậu cảm thấy rất nhàm chán, nhưng nhìn thấy nhiều người như vậy đi theo vô cùng náo nhiệt nên vô cùng vui vẻ.

Bất giác cậu bé cũng bị bầu không khí vui vẻ như vậy lây nhiễm rồi, mặt mày hớn hở.

Chỉ chốc lát sau, trên mặt đã nóng đến ra mồ hôi hột.

Trên mặt của bạn nhỏ Tạ Kim Đậu cũng bị phơi đến đỏ rực.

Bà v.ú ở bên cạnh nhìn đến vô cùng đau lòng, nhanh chóng lấy khăn ra lau mồ hôi, còn muốn khoác y phục lên cho Tạ Kim Đậu, tránh để nắng ăn đen.

Sau khi Lý Dung nhìn thấy, khẽ nhíu mày: "Bây giờ thiên khí nóng như vậy, chính là lúc ra mồ hôi, bà mặc y phục vào cho Kim Đậu, chẳng phải là muốn nóng đến nổi sảy đầy người?"

Bà v.ú nhỏ giọng nói: "Bam Đại tiểu thư, còn không mặc y phục vào sẽ phơi đến đen do

Lý Dung trả lời: "Nam tử hán đại trượng phu, đen thì đen, vậy thì có gì chứ!” "Trẻ con chạy nhảy, chơi vui vẻ là được. Các người bình thường cứ bế đi, bốn tuổi đi bộ một chút đã thở, sức khỏe yếu lắm kìa."

"Bọn ta chơi một chút sẽ trở vê, không cần phiên phức đến như vậy. Nếu như xảy ra chuyện gì, ta sẽ nói với phụ thân." Bà v.ú không dám phản bác: "Vâng, đại tiểu thư”

Sau khi nói xong, các bạn nhỏ so với nhau xem ve sầu của ai lớn.

Khi đã chơi được một lúc, cảm thấy khác rồi, liền chạy tới vườn rau nhà mình hái trái cây hái dưa chuột.

Bạn nhỏ Tạ Kim Đậu từ trước đến nay chưa từng có trải nghiệm như vậy, cảm thấy vô cùng thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.