Cố Thiệu và Chu Bình Đế sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Lý Nguyên Thanh đầy khâm phục: "Lý ái khanh thật tốt bụng”. Một hồi lâu, Chu Bình Đế cẩn thận châm chước, sau đó võ tay: "Lý ái khanh thật sự đại tài Tram sống trong miếu đường, tram chỉ biết được mọi chuyện ở bên ngoài thông qua quan viên, nhưng rất ít người có thể nói cho trẫm cách bình dân thiết thực nhưng hữu hiệu như vậy." Cố Thiệu cũng mỉm cười: "Đúng vậy, có rất nhiều lúc, chúng ta chỉ đứng ở trên, suy nghĩ vấn đề từ góc độ của quan viên, cũng không nhìn từ góc độ dân chúng ở tầng dưới chót, vì thế nên cách làm của chúng ta mới thanh lịch, nhưng chưa chắc có hiệu quả tốt." "Trái lại, Lý tướng quân xem xét vấn đề theo góc độ từ tầng dưới chót, ngược lại có thể thể hiện nhu cầu cơ bản nhưng cần thiết nhất của dân chúng ở tầng dưới chót. Mặc dù nghe không được thanh lịch lắm, nhưng hiệu quả rất tốt."
Lý Nguyên Thanh được Chu Bình Đế và Cố Thiệu khen ngợi, cũng dở khóc dở cười: "Lý mỗ hổ thẹn, không nhận nổi lời khen của bệ hạ và Cố đại nhân khen." "Hơn nữa, vi thân cũng chỉ nói thôi còn để làm tốt chuyện này thì còn cần phải có bệ hạ và Cố đại nhân, và sự phối hợp của các cấp quan phủ phía dưới."
Chu Bình Đế không đồng ý: "Lý ái khanh đừng khiêm tốn. Phía dưới trẫm có nhiều thân tử và quan viên như vậy, có rất nhiều người làm việc, nhưng người có thể nghĩ ra được cách có hiệu quả thì cũng không nhiều."
"Cách này của ngươi là ổn thỏa nhất, hơn nữa cũng có hiệu quả nhất, sau khi phối hợp vài cách lại với nhau thù đương nhiên là hiệu quả sẽ đáng ngạc nhiên. Bây giờ tram quyết định sẽ thực nghiệm ở kinh thành, ở nơi gần trẫm nhất. Tốt nhất là nên kiểm tra được hiệu quả thật sự rồi mới tiếp tục mở rộng ra ngoài." Thấy Chu Bình Đế và Cố Thiệu đều cảm thấy cách này tốt nên Lý Nguyên Thanh cũng không phản bác.
Dù sao hắn cũng không cần làm việc này, ẩn phía sau công danh.
Sau đó, Chu Bình Đế nói chuyện với Cố Thiệu nói chuyện, lại gọi một vài quan viên tới để sắp xếp cho thoả đáng.
Một chiến dịch lớn "Lay động trái tim bình thường của người xuất gia" đã bắt đầu khai triển ở vài chùa miếu ở kinh thành. Gánh hát ở kinh thành đều khua chiêng gõ mố dàn dựng kịch.
Gần như đều xoay quanh mấy khía cạnh mà Lý Nguyên Thanh đã nói trước đó, tạo nên một vở kịch tuyệt vời và chân thật, liên tục diễn ở các chùa miếu lớn.
Một ngôi chùa lớn như chùa Kim Quang có khoảng hai ngàn hòa thượng.
Một cái gánh hát không đủ thì trực tiếp mời bốn cái gánh hát.
Ngay từ đầu các hòa thượng còn rất phản khán, nhưng cuộc sống thanh tu của hòa thượng quá cực khổ.
Con người có sinh lão bệnh tử, thất tình lục dục.
Không phải người xuất gia thật sự thì không chịu nổi sự quyến rũ như vậy. Uống rượu không ngon sao?
Thịt không thể ăn sao?
Nữ nhân không xinh đẹp sao?
Nhi tử khuê nữ không tốt sao?
Nghĩ đến phụ mẫu dưới suối vàng còn chờ bọn họ nối dõi tông đường!
Chẳng phải làm hòa thượng là họ đang chặt đứt gốc rễ của mình hay sao?
Bây giờ chính sách hoàn tục tốt, quốc gia cấp tiên cấp đất, nếu như bằng lòng thì còn cấp cả vợ.
Đi đâu tìm được một chuyện tốt như vậy chứ?
Ngày thứ nhất động lòng!
Ngày thứ hai suy nghĩ! Ngày thứ ba lập tức có người đóng gói và đi đăng ký hoàn tục.
Chủ trì là người quản lý cao nhất ở chùa miếu, ngoài ra còn có trưởng lão và các quản sự cấp cao, trong tay có tiền có quyền, cuộc sống rất tốt.
Hòa thượng ở tang dưới chỉ có thể đủ sống, không bị đói bụng.
Bây giờ quốc thái dân an, hơn nữa chính sách tốt như vậy, chỉ cân chịu làm thì không chỉ không phải đói bụng, mà còn có thể cưới vợ sinh con, kiếm tiền nuôi gia đình.
Ai còn làm hoàng thượng, ôm gối đi loanh quanh trong chùa chứ?
Cưới vợ ôm vợ không ấm áp hơn sao?
Có thể ăn thịt uống rượu, ai còn bằng lòng ăn rau xanh đậu hủ chứ? Chỉ có thể nghe lén nhìn người ở trên lén uống rượu ăn thịt, cuộc sống này thật nhàm chán. Hoàn tục! Quan viên phụ trách chuyện này vốn dĩ cho rằng không đáng tin lắm, nhưng bây giờ vẫn chưa được ba ngày mà đã có người tới đăng ký hoàn tục, mặt mày lập tức hớn hở. Lại qua ba ngày, có khoảng mười bảy mười tám hòa thượng ở tâng chót của chùa miếu rời đi. Người còn ở lại có lẽ là thật sự muốn xuất gia, nản lòng thoái chí. Chu Bình Đế nghe báo cáo từ phía dưới thì cười đến mức đau sốc hông: "Được, thật tốt quá. Chu Bình Đế khen ngợi liên tục, cam khăn lau nước mắt trên khóe mắt. Chuyện khiến hắn ta sầu đến mức ăn không ngon đã được giải quyết một cách dễ như trở bàn tay.
Kế tiếp, chính là hạn chế ruộng đất của chùa miếu.
Không có nhiều người như vậy thì làm gì còn có được nhiều đất như vậy chứ?
Chỉ cần là đất đai của Đại Chu, thu thuế dân chúng thì đương nhiên cũng sẽ thu thuế của hòa thượng.
Với hành động này thì đã giải quyết được những căn bệnh khó khăn.
Những hòa thượng và ni cô hoàn tục, không chỉ được phân đất mà còn được cấp tiên để ổn định gia định, đồng thời còn được quan phủ đồng ý đưa về Tây Bắc, phương bắc, hoặc là phương nam. Chỉ cần báo danh là được.
Hòa thượng không thân không thích, hòa thượng hoặc là ni cô sẽ kết bạn với nhau, đi đến nơi khác an cư lạc nghiệp.
Triệu Hoàng Hậu nhìn thấy Chu Bình Đế cười vui vẻ thì cũng cong môi cười: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ."
Chu Bình Đế nhận lấy ly trà mà Triệu Hoàng Hậu rót, cười ha ha:Lý Nguyên Thanh đúng thật là trí tuệ vô song. Thật sự là dùng cách như vậy rất tốt, hơn nữa không hề kích thích người xuất gia phản kháng."
Triệu Hoàng Hậu gật đầu: "Đúng vậy, sau này bệ hạ có chuyện gì thì có thể dò hỏi Lý Đại tướng quân nhiều hơn."
Chu Bình Đế gật đầu: "Còn có vấn đề thu thuế của nô bộc, có thể sau này sẽ có người giấu hạ nhân đi, tiếp theo thì ta muốn dò hỏi về cái nhìn của Lý ái khanh." "Chuyện chính vụ thì bệ hạ tự có quyết định nên thần thiếp không nghị luận lung tung. Triệu Hoàng Hậu cười nói: "Ngày mai chính là ngày tốt, nên ban bố thánh chỉ tứ hôn."
"Đúng vậy, đây chính là hi sự lớn” Chu Bình Đế mỉm cười: "Hoàng nhi đã không còn nhỏ, đây chính là chuyện lớn."
"Chờ sau khi tứ hôn thì Lễ Bộ phải bắt đầu lựa chọn những ngày tốt để làm lễ. Phỏng chừng quá trình này cũng phải mất hơn một năm."
"Đến lúc đó A Dung và ngọc trạch cũng vừa đủ tuổi thành hôn sinh con, sinh nhi dục nữ”
Triệu Hoàng Hậu gật đầu: "Bệ hạ nói đúng."
Hôm sau, trời trong nắng ấm, thích hợp cho việc kết hôn.
Lương Bảo tự mình cầm theo thánh chỉ Chu Bình Đế và Lễ Bộ soạn thảo, đi đến Lý gia và bắt đầu ban bố thánh chỉ.
Trước đó đã tự ngầm hiểu rồi, cho nên Kim Lăng hầu đã đến Lý gia từ sớm để tiếp thánh chỉ cùng với Lý Dung.
Người ở kinh thành nhận được tin tức thì ô lên một trận. Cuối cùng, mọi người cũng đã hiểu, vì sao Kim Lăng Hầu cực khổ để thi đậu công danh, để làm quan lại vội vã chạy tới kinh thành từ quan?
Cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao cơ thể của lão gia tử Lan Lăng hầu đang rất khỏe mạnh mà lại nhanh chóng truyền lại tước vị cho con trai là tê đại lão gia.
Cả nhà người ta đã bắt đầu chuẩn bị trong yên lặng từ lâu, người ngoài cũng không biết được.
Trong kinh thành, người muốn thông qua việc gả nữ nhi để được vinh hoa phú quý nhiều đếm không xuể.
DTV
Rất nhiều người muốn thông qua Triệu gia để gửi lời vào trong cung, muốn trở thành đại hoàng tử phi.
Nhưng mà Triệu gia luôn luôn ru rú trong nhà, căn bản là sẽ không nói những lời như thế.
Ngay cả Triệu gia, mặc dù Hoàng Hậu nương nương hiện tại xuất thân từ Triệu gia, nhưng từ trước đến nay, bọn họ cũng không ngờ rằng đại hoàng tử phi cũng xuất thân từ Triệu gia. Quá đầy thì sẽ bị lỗ, khiêm tốn thì sẽ có lợi. Triệu gia đã có một vị hoàng Hậu, nếu giờ lại có một vị đại hoàng tử phi trở thành hoàng Hậu tương lai thì chỉ khiến cho hoàng đế đề phòng, cũng không thể mang lại lợi ích gì cho Triệu gia. Mặt khác, thân phận của đại hoàng tử không bình thường, Triệu gia cũng chưa bao giờ muốn nhúng tay vào hôn sự của đại hoàng tử. Nếu hoàng hậu nương nương và bệ hạ nhìn trúng cô nương nhà ai, nếu yêu cầu Triệu gia ra mặt thì bọn họ mới có thể hỗ trợ. Mấy năm nay Triệu gia luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, vào lúc này đã thể hiện cực kì nhuần nhuyễn.
Bởi vậy, khi bọn họ biết được hoàng hậu nương nương và bệ hạ đều nhìn trúng khuê nữ được Đức Thụy phu nhân và Lý Nguyên Thanh nuôi dạy từ phía Triệu Hoàng Hậu thì cũng ngạc nhiên.
Nhưng sau khi ngạc nhiên xong thì cũng nhanh chóng chấp nhận.
Thân phận của Lý Dung đủ để làm đại hoàng tử phi, hiếm thấy hơn là Lý Dung còn được Đức Thụy phu nhân nuôi dạy. Không chỉ có ngoại hình xinh đẹp, mà còn có cơ thể khỏe mạnh, phong cách làm việc cũng rất là ổn trọng.
Tóm lại, đây là một cuộc hôn nhân tốt nhất.
Phía Tề gia cũng cực kì vui vẻ, thánh chỉ đã ra rồi thì cuối cùng việc này cũng đã được quyết định.
Trong lòng Te đại phu nhân vui sướng, cũng muốn xem xem bà già ở Hoài Nam hầu phủ sẽ như thế nào?
Cùng lúc đó, ở Hoài Nam hầu phủ.
Phu nhân của thế tử Hoài Nam hầu phủ là Tê thị vẫn cung kính đi vào chính viện của mẹ chồng để thỉnh an giống như cũ. Nội quy của Hoài Nam hầu phủ nghiêm ngặt, buổi sáng phải thỉnh an, buổi tối phải sắp xếp.
Ngày hôm nay, Tề thị hiếm khi nhìn thấy thấy cha chồng ở trong chính viện của mẹ chồng.
Tê thị dẫn theo con cái, cung kính thỉnh an
Gương mặt Hoài Nam hầu phu nhân tươi cười: "Sau này không cần tới đây nữa, lâu lâu tới thỉnh an ta là được rồi, không cần phải tới đây mỗi ngày."
Khi Te thị nghe được câu này thì còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Nhưng rất nhanh Tề thị nhận ra bà bà luôn thích nói mỉa mai, gõ người.
Thế là Tề thị càng thêm cung kính, trên mặt cung kính, trong lòng càng phiền chán.
Bà bà: bà bà, để hợp với văn phong cổ trang nên để hán việt.
"Thỉnh an trưởng bối, là việc tiểu bối chúng con phải làm, không dám quên một khắc."
"Con dâu cũng cân tuân nghe lời mẫu thân dạy, thận trọng từ lời nói đến việc làm, cung kính hiếu thảo."
Hoài Nam hầu phu nhân nghe vậy thì lộ ra vẻ xấu hổ, trước kia quả thật bà ta dùng việc thỉnh an để quở mắng con dâu. Chỉ vì trời mưa nên con dâu đến muộn một chút.
Hoài Nam hầu mỉm cười, hòa giải khuyên bảo: "Mẫu thân ngươi đã nói như vậy, về sau thỉnh thoảng mang đứa nhỏ đến thỉnh an là được."
"Đứa nhỏ lớn rồi, bình thường ngươi cũng nên dẫn đứa nhỏ về nhà mẫu thân ngươi, dù sao cũng là thân thích, thường xuyên qua lại, mới có thể thân cận." Tethi nghe điều này, thì lại sửng sốt. Trước kia khi mới gả đến Hoài Nam hầu phủ, nàng ấy rất nhớ nhà, nhớ mẫu thân, muốn thường xuyên quay vê nhà mẫu thân.
Nhưng rõ ràng chỉ các vài dãy phố, mỗi lân sau khi trở về, bà bà luôn tác quái. Không chỉ vậy, thậm chí còn khiển trách con của nàng ấy.
Từ đó trở đi, Te thị hiểu rằng bà bà không muốn để nàng ấy lui tới chặt chẽ với nhà mẫu thân.
Có đôi khi thật ra nàng ấy cũng không hiểu được trong lòng bà bà rốt cuộc nghĩ thế nào, nếu muốn kết thân với Tề gia, hy vọng hai nhà có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng khi nàng quay về nhà mẫu thân, thì bà bà đều không vui, nói gì đến quan hệ tốt với nhà mẫu thân?
Nếu phụ thân của phu quân đã nói như vậy, thì Te thị đáp ứng, không biết trong hồ lô của hai người họ lại bán thuốc gì: "Dạ, phụ thân.”